Mà vào một ngày mưa khác, có một vài người lạ đến trấn nhỏ.
Họ trực tiếp bày tỏ mong muốn được gặp trưởng trấn với người máy.
Nhận được tin tức Miêu Tuệ Tuệ suy xét một hồi rồi gọi người máy bảo an đi cùng, rốt cuộc cô vẫn muốn nhìn xem đối phương muốn làm gì.
Dưới sự dẫn dắt của người máy, nhóm người kia đã được đưa tới nhà hàng. Họ không nhịn được ngồi đó ăn cơm luôn.
Khi Miêu Tuệ Tuệ đi ngang qua, đĩa ăn tối của họ đã được ăn sạch sẽ, ngay cả canh rau cũng được dùng để trộn cơm.
Sau khi nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ , họ không ngừng ca ngợi thị trấn khiến cho đủ loại rắm cầu vồng nối tiếp nhau nổi lên. Lúc nụ cười của Miêu Tuệ Tuệ khó có thể duy trì được, cuối cùng họ cũng đi vào vấn đề.
“ Chuyện là như này, trưởng căn cứ của chúng tôi đã nghe qua chuyện của trấn nhỏ. Trưởng căn cứ của chúng tôi rất bội phục cô nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng. Trưởng trấn là một cô gái nhỏ ở tận thế bảo vệ cho nhiều người như vậy sợ là rất khó khăn, hơn nữa người cũng rất đông. Trưởng căn cứ của chúng tôi có ý tưởng muốn hợp tác với trưởng trấn nhỏ hy vọng.” Một người đàn ông trung niên trong đó cười tủm tỉm mở miệng
“Hợp tác như nào?” Miêu Tuệ Tuệ bối rối hỏi.
Là như này, căn cứ của chúng tôi xem như là căn cứ lớn nhất ở tận thế, có không ít dị năng giả cấp bảy cấp tám, còn trữ một đống vũ khí đương nhiên thực lực không yếu. Trấn nhỏ có thể suy xét dưới danh nghĩa căn cứ của chúng tôi và tận hưởng sự bảo vệ của căn cứ, cô chỉ cần trả một số lượng tinh hạch và thức ăn hàng tháng.
Sau khi nghe vậy,cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ cũng hiểu được bọn họ đến đây để thu phí bảo kê.
Cô suýt nữa cười ra tiếng, vô cớ đến đây, chỉ muốn chia sẻ vật tư và tinh hạch của thị trấn. Không biết có thể đánh bại người máy bảo an của trấn hay không nữa?
"Hàng tháng trả phí bảo kê... không, trả tinh hạch? Vậy anh cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?" Miêu Tuệ Tuệ cũng cười nói.
"Không cần quá nhiều, mỗi tháng chỉ cần nộp 20 tinh hạch cấp bảy, 500 cân gạo và mì, 500 cân thịt, 500 cân rau củ là được, giá này là giá ưu đãi do căn cứ chúng tôi đặc biệt đưa ra." Người đàn ông trung niên nghĩ rằng Miêu Tuệ Tuệ đã cảm rung động dưới lời đề nghị này. Vì vậy ông ta càng vận động mạnh hơn, đôi mắt tham lam của ông ta thỉnh thoảng lướt qua các nguồn cung cấp và cơ sở vật chất trong trấn.
Nếu họ được trấn nhỏ trả những vật dụng này hàng tháng, cuộc sống của họ sẽ sung túc hơn.
Về sau tìm được cơ hội, có thể không tiếng động làm cho trưởng trấn biến mất, sau đó hoàn toàn độc chiếm trấn nhỏ.
Tính toán của họ rất tốt, nội tâm không thể không phấn khích vì những tưởng tượng này.
“ Trưởng trấn đừng vội từ chối, cô có thể suy nghĩ một chút, người bên cạnh tôi đều là cường giả cấp bảy. Bọn họ có thể biểu hiện thực lực ở đây nhưng lại sợ tổn thương người trong trấn và cơ sở vật chất." Người đàn ông trung niên tuy tươi cười nhưng Miêu Tuệ Tuệ vẫn hiểu được ông ta đang uy hiếp cô.
Miêu Tuệ Tuệ đứng lên, nụ cười trên mặt đã biến mất.
"Tôi từ chối."
Nụ cười của người đàn ông trung niên nhạt dần.
Lúc này, một người đi ra từ phía sau Miêu Tuệ Tuệ rồi kéo cô sang một bên. Miêu Tuệ Tuệ ngẩng lên thì nhìn thấy đó là Lý Văn Tĩnh và người đàn ông trầm lặng Chu Binh.
Sau khi Chu Binh xuất hiện, biểu cảm của mấy người đối diện thay đổi, xem ra là họ quen biết nhau.
“ Thì ra là đội trưởng Chu.” Giọng điệu của người cầm đầu trở nên cổ quái, trên mặt còn lộ ra nụ cười như không khiến ông ta trông càng thêm chán ghét. " Trách không được trưởng trấn của trấn Hy Vọng lại tự tin như vậy.”
Mặt Chu Binh vẫn không có biểu tình gì nhưng ánh mắt tràn đầy đề phòng.
“ Giờ tôi không còn là đội trưởng nữa, các ngươi mau rời khỏi trấn.” Chu Binh trầm giọng nói.
"Cái gì? Đây là bạn của đội trưởng Chu sao? Đội trưởng Chu đang làm rất tốt, khó trách anh lại không thích căn cứ của chúng tôi." Người đàn ông trung niên lại nói, giọng điệu của ông ta khiến Miêu Tuệ Tuệ muốn đánh người.