Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 116 - Chương 116 - Phí Bảo Kê 2

Chương 116 - Phí bảo kê 2
Chương 116 - Phí bảo kê 2

“ Anh đang nói nhảm cái gì vậy?! Chúng tôi không liên quan gì đến nhau cả, đây không phải là nơi để anh hoạt động, cút ra ngoài." Chu Binh bắt đầu tỏa ra nhiệt khí từ cơ thể, nhưng cẩn thận tránh xung quanh Miêu Tuệ Tuệ .

Người đàn ông trung niên khịt mũi, ông ta dường như không sợ hãi chút nào, để một người khác trong hàng đứng lên.

Vừa đi ra không bao lâu, Miêu Tuệ Tuệ rõ ràng cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua.

Thổi tan cả làn nhiệt khí khắp người Chu Binh.

Nháy mắt, thế lực hai bên đã cân bằng nhau.

“ Chu Binh, có nhìn thấy không? Dị năng giả cấp bảy ở căn cứ của bọn tôi cũng nhiều lắm, cũng không chỉ còn một mình anh nữa đâu.” Người đàn ông trung niên rất đắc ý, “ Còn gọi một tiếng Chu đội trưởng là nể quá khứ của anh thôi, đừng có kiểu được voi đòi tiên.”

Miêu Tuệ Tuệ đã xem diễn đủ rồi, thò đầu ra từ phía sau Chu Binh: "Đừng có kiểu công kích cá nhân, đây là chuyện giữa hai chúng ta, không liên quan gì đến người khác. Nếu tôi nói từ chối chính là từ chối, có chiêu gì thì cứ dùng hết đi đừng có mà doạ nạt như vậy.”

Sắc mặt người đàn ông trung niên hoàn toàn trầm xuống, bọn họ ở tận thế đã quen với việc hoành hành ngang dọc, dựa vào thực lực căn cứ cường đại, bọn họ đã dùng thủ đoạn này để đối phó với rất nhiều căn cứ nhỏ. Chưa từng có ai giống như trưởng trấn của trấn nhỏ Hy Vọng từ chối một kẻ mạnh như vậy.

“ Lục Nhân Giả hãy để cho trưởng trấn xem thực lực của anh đi.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, nói xong bọn họ lùi về phía sau vài bước để nhường ra một phần đất trống.

“ Trưởng trấn cô lùi về phía sau đi.” Chu Binh nói.

“ Không cần, anh có tin một chiêu hắn ta cũng không dùng được không?” Miêu Tuệ Tuệ chắp tay đứng yên tại chỗ.

Sự bảo vệ tuyệt đối của hệ thống khiến cô rất tự tin.

Biết chỗ đặc thù của trấn nhỏ, Chu Binh không nói gì, đứng bên cạnh Miêu Tuệ Tuệ để xem vở kịch cùng cô.

Lục Nhân Giả đứng dậy và vươn tay ra, một ánh sáng xanh nhàn nhàn xuất hiện trong tay hắn ta, Miêu Tuệ Tuệ đột nhiên cảm nhận một cơn gió không biết từ đâu thổi tới.

“ Là dị năng giả hệ gió.” Chu Binh nhẹ nhàng nói.

Nhìn hai người đối diện hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ, Lục Nhân Giả cười chế giễu, còn chưa kịp sử dụng đại chiêu, đột nhiên nghe thấy vài tiếng còi chói tai.

Theo bản năng hắn ta rất sửng sốt, ngay sau đó đã bị vây quanh bởi cây kiếm gỗ.

Một vòng người máy đứng xung quanh hắn ta, chỗ vốn là tay của người máy bây giờ đã biến thành rất nhiều cây kiếm gỗ, thậm chí còn có cả ống đại bác.

Rốt cuộc biểu cao châm biếm trên mặt Lục Nhân Giả không duy trì được nữa, thậm chí hai chân còn nhũn ra.

Mà khi hắn ta quay đầu lại định cầu xin sự giúp đỡ của người đàn ông trung niên thì phát hiện toàn bộ bọn họ đã bị người máy trói lại.

“ Phiền hãy giơ tay lên, đừng chống cự vô ích nữa.” Giọng nói máy móc vang lên, bây giờ Lục Nhân Giả không còn khí thế ban đầu nữa nên lựa chọn giơ tay đầu hàng.

Châu Binh theo bản năng liếc nhìn Miêu Tuệ Tuệ, thấy cô không những không sợ hãi mà còn có đôi mắt sáng ngời, như thể cô ấy rất vui vẻ.

Cô không chỉ vui vẻ, nhân vật phản diện bên trong Miêu Tuệ Tuệ đã ca hát và nhảy múa, cuối cùng đã có người đưa tinh hạch tới rồi.

Đã lâu rồi trấn nhỏ chưa thăng cấp.

Bắt đầu người đàn ông trung niên chửi ầm lên sau được người máy xử lý lại nước mắt giàn dụa xin tha, hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo cuồng vọng lúc đầu nữa.

Miêu Tuệ Tuệ ra lệnh cho người máy tước bỏ toàn bộ dị năng của đám người này và làm suy yếu thể chất của họ, sau đó ném ra khỏi trấn nhỏ.

Cùng lúc đó, Miêu Tuệ Tuệ nhận được nhắc nhở của hệ thống, đã có thêm một đống tinh hạch vào túi cô rồi.

Chu Binh nhìn nhóm người đang cố gắng đứng dậy bên ngoài thị trấn nhỏ và muốn chạy trốn, trong lòng không thể nói ra cảm giác của mình, có một chút vui mừng và một chút tiếc nuối.

Bình Luận (0)
Comment