Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 122 - Chương 122 - Lại Là Nhiệm Vụ 3

Chương 122 - Lại là nhiệm vụ 3
Chương 122 - Lại là nhiệm vụ 3

Họ tạm trú tại đây một đêm trong thời gian di cư.

Không ngờ ngày hôm sau tỉnh lại thì đã bị dây thường xuân biến dị ở bên ngoài dọa sợ.

Mấy dây thường xuân biến dị này ban đầu rất chậm chạp nhưng một khi ai đó cố gắng giẫm lên chúng nó. Chúng sẽ quấn lấy và nuốt chửng con người một cách hung dữ như rắn độc.

Sau khi tổn thất vài người , những người sống sót mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Còn người phụ trách căn cứ sau khi phát hiện có chuyện không ổn đã bỏ chạy, bọn họ bị bỏ rơi tại căn cứ bỏ hoang đầy rẫy dây thường xuân biến dị này.

Không chỉ vậy, hầu hết thức ăn và nguồn nước đã bị lấy đi hơn một nửa. Số thức ăn còn lại chưa chắc đã giúp được họ kiên trì được trong vài ngày.

Mà sau một ngày ăn hết đồ ăn thì Miêu Tuệ Tuệ đã đến.

Sau khi nghe những gì đã xảy ra với họ, Miêu Tuệ Tuệ biểu tình đồng cảm rất sâu sắc. Trong những ngày tận thế này, có những thủ lĩnh căn cứ trách nhiệm như anh em Diệp Hoài Hà nhưng cũng có những người vô trách nhiệm như thế này.

Đi được nửa đường, đột nhiên Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy một bóng người bên ngoài cửa sổ đang bị một con thú biến dị đuổi theo. Mặc dù mặt và đầu của cô ấy được che bằng quần áo nhưng từ tư thế chạy của cô ấy, có thể nhận ra đó là một người phụ nữ.

Cô ấy chạy rất vất vả, nhìn thấy thú biến dị sắp bắt được người, Miêu Tuệ Tuệ dừng xe lại rồi bảo người đó chạy nhanh về phía này.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng gọi của Miêu Tuệ Tuệ như bắt được phao cứu sinh nên liều mạng chạy tới rồi lên xe vào giây phút cuối cùng. Sau khi cô ấy lên xe, con thú biến dị hoàn toàn mất mục tiêu, quay đầu lại nhìn xung quanh bối rối một lúc rồi bỏ chạy.

Sau khi lên xe, người phụ nữ cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngã xuống đất, thở hồng hộc.

"Cảm ơn cô nhé!" Sau khi hô hấp ổn định, cô ấy nói với Miêu Tuệ Tuệ .

Giọng nói của cô ấy rất khàn, không giống như là do cơ địa, mà giống như bị tổn thương ở cổ họng hơn .

"Không có việc gì." Miêu Tuệ Tuệ lắc đầu, "Cô muốn đi đâu? Xe của chúng tôi đang đi đến thành phố H, cô muốn xuống xe chỗ nào thì phải nói trước cho tôi biết."

Người phụ nữ cúi đầu, ánh mắt hơi ảm đạm : "Hiện giờ tôi không có điểm đến, có thể đi cùng mọi người không?"

“ Được thôi.” Hệ thống cũng không kiểm tra được cô ấy có ác ý với cô và trấn nhỏ hay không cho nên Miêu Tuệ Tuệ vui vẻ đáp ứng.

Trong suốt quãng đường còn lại, người phụ nữ không cởi bỏ quần áo che mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp.

Sau khi người trong xe hoàn toàn thả lỏng, không còn nguy hiểm đến tính mạng thì bắt đầu thấy đói. Đồ ăn đã ăn xong, nước cũng không còn bao nhiêu.

Miêu Tuệ Tuệ trực tiếp lấy ra một đống lớn thức ăn mà cô đã đóng gói, yêu cầu mọi người bỏ ra một một tinh hạch cấp một để mua.

Nhìn thấy đủ loại thức ăn ngon và những chai nước uống trong vắt, lại nghe được cái giá gần rẻ như cho từ miệng Miêu Tuệ Tuệ. Tiếng reo hò của những người trong xe suýt chút nữa đã nổ tung.

Mà người ở toa xe phía sau cũng sôi nổi đi qua các lối thông nhau của khoang, những người không thể đi thì đứng yên vươn cổ nhìn xung quanh.

"Mọi người đừng vội, cứ xếp hàng đi. Tôi mang tới rất nhiều, mỗi người đều có" Miêu Tuệ Tuệ hô to nói.

Những người sống sót tuy rằng đói nhưng nhìn mấy người máy có thể phá huỷ dây leo biến dị trong nháy mắt. Cũng không dám không nghe lời, tất cả đều ngoan ngoãn đứng xếp hàng dài.

Mỗi người có một túi bánh mì và một chai nước, những người nhận thức ăn chưa trở về chỗ đã gấp gáp mở gói ra và ăn.

Mùi thức ăn lâu ngày không có tỏa mùi thơm ngào ngạt tràn ngập cả toa xe, thậm chí cả người phụ nữ lên xe phía sau mua đồ ăn cũng ngồi trong góc quay lưng về phía mọi người ngấu nghiến.

Chờ tới khi mọi người trở về trấn nhỏ, trời đã tối rồi.

Miêu Tuệ Tuệ đưa mọi người ra khỏi xe, người máy tiếp tân ở cửa giải thích cho họ về cơ sở vật chất cơ bản của trấn nhỏ, sau đó yêu cầu họ tự chọn chỗ ở.

Những người này không ngờ sau khi trở về từ cửa địa ngục lại gặp được chuyện tốt như vậy. Nhìn thấy trấn nhỏ sáng đèn khắp nơi, môi trường tốt hơn căn cứ trước nên bọn họ rất phấn khích.

Chưa kể có đủ loại nhà đã mà giá còn rất rẻ trong những ngày tận thế.

Bình Luận (0)
Comment