Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 124 - Chương 124 - Bị Bệnh 2

Chương 124 - Bị bệnh 2
Chương 124 - Bị bệnh 2

Mạnh Diệp nhìn Miêu Tuệ Tuệ đi đường hình chữ S, cuối cùng vẫn không yên tâm mà đi theo.

Bước vào cửa phòng khám, Miêu Tuệ Tuệ ngã đập đầu xuống đất và hình như được ai đó đỡ lên, cô cố gắng mở mắt nhưng lại rơi vào bóng tối.

Mạnh Diệp trực tiếp bế Miêu Tuệ Tuệ vào phòng bệnh, nơi bác sĩ người máy chẩn đoán và điều trị cho cô.

Mãi cho đến khi đã xong xuôi mọi việc, anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả bản thân anh ấy cũng không nhận ra mình đang lo lắng.

Miêu Tuệ Tuệ ngủ đến gần trưa ngày hôm sau, khi cô mở mắt ra thì thấy Mạnh Diệp đang ngủ dựa vào giường bệnh. Trong mắt vẫn còn vài tia máu, nhìn là biết tối qua chưa được ngủ.

Nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên gương mặt góc cạnh của Mạnh Diệp, gương mặt thường ngày lạnh lùng dường như được sưởi ấm.

Đột nhiên Miêu Tuệ Tuệ nhận ra rằng nhìn lén người khác như vậy là không tốt, theo bản năng chuyển ánh mắt ra chỗ khác sau đó lại cử động tay của mình không ngờ lại phát hiện ra mình đang nắm tay Mạnh Diệp. Khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên, vừa động đậy một cái Mạnh Diệp đã tỉnh dậy rồi.

Miêu Tuệ Tuệ nhân cơ hội đưa hai tay trở lại trong chăn, kéo chăn lên che đi gò má nóng bừng, chỉ để lộ một đôi mắt ướt át.

Thấy cô đã tỉnh, Mạnh Diệp cúi người đưa tay sờ trán cô, sốt không còn quá nặng. Lại nhìn bình truyền dịch xác định truyền dịch sẽ cần một khoảng thời gian.

“Nằm xuống trước đi, tôi sẽ đi mua đồ ăn cho cô.” Mạnh Diệp nói xong, không đợi Miêu Tuệ Tuệ cự tuyệt liền sải bước ra khỏi phòng bệnh.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Mạnh Diệp lại dừng ở bên ngoài phòng bệnh một lúc. Thật ra anh đã tỉnh dậy ngay lúc đó nhưng chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì nên không mở mắt ra. Mạnh Diệp lại cúi đầu nhìn thoáng qua tay của mình, nơi này vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại. Anh nhíu mày,cố gắng rũ bỏ cảm giác nhói lên kỳ lạ trong lòng.

Đợi một lúc sau, Mạnh Diệp đã bê bát cháo thơm phức bước vào.

Miêu Tuệ Tuệ vừa khỏi bệnh nặng nên chỉ có thể ăn thức ăn lỏng nhẹ. Để ngăn cô tham lam đồ ăn ngon, Mạnh Diệp cũng ăn cháo cùng cô.

Cũng may cháo trong trấn rất ngon, Miêu Tuệ Tuệ đói đã lâu nên uống một bát lớn.

Cơm nước xong, Miêu Tuệ Tuệ kêu Mạnh Diệp về nghỉ ngơi. Tối hôm qua anh ấy trở về muộn mà còn vì giúp đỡ mình nên một đêm không được ngủ, trong lòng Miêu Tuệ Tuệ khó tránh khỏi cảm giác băn khoăn.

Mạnh Diệp thấy Miêu Tuệ Tuệ thực sự đã lấy lại được rất nhiều năng lượng. Vì vậy gật đầu đồng ý sau đó rời khỏi phòng khám, để cô ở lại một mình.

Vào buổi chiều sau khi truyền dịch, Miêu Tuệ Tuệ có thể xuất viện, cô đến gặp bác sĩ người máy để lấy thuốc. Sau khi nghe một đống chỉ dẫn, cô mới rời khỏi phòng khám.

Vừa ra ngoài, cô đụng phải người phụ nữ đầu quấn khăn che mặt, hình như cũng đến phòng khám lấy thuốc.

“Trên người tôi còn có chút vết thương nên đi lấy thuốc trị thương.” Người phụ nữ giải thích nói.

Miêu Tuệ Tuệ gật đầu.

Trong khi hai người đang nói chuyện, ba người cô gặp ngày hôm qua đã đến.

"Trưởng trấn." Cô gái tóc ngắn cười rạng rỡ vẫy tay với Miêu Tuệ Tuệ, " Ngày hôm qua tôi không biết cô là trưởng trấn, cô siêu siêu giỏi khi có thể thành lập một trấn nhỏ lớn và thần kỳ như vậy.”

“ Cảm ơn cô, việc của mọi người đã xong xuôi rồi sao?” Miêu Tuệ Tuệ nói xong thì nhạy bén phát hiện hơi thở của người phụ nữ bên cạnh không đúng lắm.

Khi nhìn sang, người phụ nữ đã cúi đầu, ngữ khí trở nên nhanh hơn: "Tôi vào lấy thuốc."

“ Ừ, tốt rồi.” Miêu Tuệ Tuệ có chút bối rối.

“ Cô ấy bị làm sao vậy?” Cô gái tóc ngắn đã đi tới trước mặt cô, nghi hoặc hỏi.

"Không có việc gì, có lẽ là vội vàng đi lấy thuốc."

Đề tài nói chuyện về người phụ nữ kia cũng không được bao lâu.

"Lần này chúng tôi tới đây là để đổi lấy tinh thạch, vừa rồi anh Tống Á đã hấp thu một viên. Thật sự rất hữu dụng, tốt hơn nhiều so với hấp thu tinh hạch." Cô gái tóc ngắn liếc nhìn Tống Á ở một bên nói.

Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt cô ta.

“Chúng tôi sẽ ở lại trấn nhỏ vài ngày để đổi thêm tinh thạch thạch.” Cô gái tóc ngắn - Tô San San nói.

“Không biết viên tinh thạch này trưởng trấn lấy từ đâu ra?” Ba Đường đột nhiên hỏi một vấn đề nhạy cảm, hỏi xong ông có chút ngượng ngùng cười cười, sau đó chuyển chủ đề.

Sau khi chào cô, ba người họ lại rời đi.

Bình Luận (0)
Comment