"Ký chủ có thể yên tâm, trấn nhỏ có lớp phòng hộ. Không chỉ có thể lọc không khí mà còn có thể chống lại sát thương từ bên ngoài. Loại vũ khí như này, căn bản không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào đến trấn."
Nghe vậy Miêu Tuệ Tuệ cuối cùng cũng không chút lo lắng. Lợi dụng lúc hai người đối đầu, cô lặng lẽ gọi người máy bảo an đi cứu người.
Người máy bảo an nhìn thì tưởng ngớ ngẩn nhưng tư duy vẫn rất linh hoạt, nó còn biết cách vòng sau đám người để đi.
Vì hai bên đang đối thoại tương đối căng thẳng nên không chú ý đến người máy bảo an nên nó dễ dàng tiếp cận vị trí của đối phương.
Mà lúc này Thanh Long đang dơ kiếm lửa trong tay lên nhắm vào đầu của ba Trần chuẩn bị bóp cò. Đột nhiên chiếc kiếm lửa của anh ta quay sang hướng khác, bên cạnh xuất hiện một cây kiếm lửa khác đánh tới. m thanh cực kì vang, mọi người quay đầu lại thì thấy đánh trúng một người máy bảo an.
Sau khi lửa đạn đánh trúng vào người máy thì chỉ có một chút tia lửa nhưng trên người máy một vết thương cũng không có, thậm chí người máy cũng không lùi lại.
“ Đúng là danh bất hư truyền.” Thanh Long cười.
Sau khi bị đánh, người máy sững sờ tại chỗ vài phút, sau đó duỗi ra bàn tay nhỏ bé của mình. Ở trước mặt mọi người, bàn tay nhỏ bé biến thành kiếm lửa, sau đó biến thành hàng loạt kiếm lửa.
Họng súng tối ôm nhắm ngay vào nhóm người Thanh Long, trong đám đông phát ra tiếng cảm thán.
Thanh Long nhìn người máy, chế nhạo và di chuyển cơ thể của mình, làn da lộ ra ánh sáng như thép.
"Thể chất của hắn ta đã cường hóa cấp tám trở lên, dị năng và vũ khí bình thường khí khó có thể tạo thành thương tổn đến hắn ta." Sắc mặt Trần Húc có chút khó coi.
Yên tâm, người máy trang bị vũ khí đủ để đối phó vị dị năng giả này." Miêu Tuệ Tuệ còn chưa kịp nói cái gì, hệ thống đã giải thích ở trong đầu của cô rồi.
Lời vừa dứt, Miêu Tuệ Tuệ đã nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
Thanh Long nắm chặt cánh tay, máu chảy ra giữa các ngón tay mà cây kiếm trên tay người máy đang toả ra khói trắng.
Nhóm người ban đầu cực kỳ kiêu ngạo vào lúc này đều sững sờ.
“ Trời đất ơi! Đây là cái thứ quỷ gì đây!” Thanh Long mắng, từ khi cường hoá dị năng lên cấp chín rất lâu rồi hắn ta mới bị thương nhưng này.
Đôi mắt máy móc của người máy rất bình thường nhưng Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rằng có một cảm giác tự hào trong mắt nó.
Làn da trên bị thương cơ thể Thanh Long đã trở lại bình thường và bọn thuộc hạ đang vây quanh hắn ta.
Lợi dụng lúc hoảng loạn, những người máy còn lại đã nhanh chóng hợp tác để giải cứu ba Trần và mẹ Trần.
Người máy có đôi chân ngắn nên chỉ có thể cõng ba mẹ Trần về.
Người mát vừa trở lại trấn nhỏ, Trần Húc chờ đã lâu liền tiến lên đón. Sau đó cởi trói trói dây thừng cho ba mẹ và đưa hai người bọn họ đến nơi an toàn.
“ Ba mẹ không có dị năng , tại sao lại rời khỏi trấn?” Giọng nói của Trần Húc bởi vì lo lắng mà có chút khàn khàn, lúc này khó tránh khỏi có chút tự trách.
“ Ở bên ngoài ba mẹ nhìn thấy bông hoa biến dị cấp một, lại nghĩ đến trước đây con nói còn thiếu mấy bông hoa mới đổi được tinh thạch nên ba mẹ muốn mang nó về cho con để cho con đỡ gặp nguy hiểm ở bên ngoài.” Mẹ Trần nói.
“ Ba mẹ còn mang theo cả vũ khí nữa, nghĩ đến lão già này tay chân già yếu tốt hơn so với hoa cỏ. Ba mẹ vô dụng, còn làm ảnh hưởng đến cao." Ba Trần thở dài.
Hốc mắt Trần Húc lập tức đỏ lên, giọng điệu cũng nhẹ đi: “ Mỗi ngày ba mẹ chỉ cần đi làm ở nhà máy thôi là được, hai người không cần phải lo lắng cho con. Con đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa con còn có dị năng nên không làm bản thân bị thương đâu nên sau này cha mẹ đừng làm như này nữa.”
“ Được, sau này ba mẹ sẽ không đi nữa, dị năng thăng cấp chậm thì kệ cứ để nó đấy, chỉ cần người một nhà chúng ta bình an là được.”
So sánh với bầu không khí ấm áp ở bên này, bên kia lại có vẻ giương cung bạt kiếm.
Thanh Long đã xử lý xong vết thương, trên mặt sớm không còn vẻ thanh thản tươi cười trước đó, sắc mặt âm trầm.
“ Chúng mày là rượu mời không uống mà uống rượu phạt, bắn súng ổng lửa đi, để cho bọn họ xem vũ khí bí mật của căn cứ chúng ta.” Thanh Long vỗ vỗ chiếc xe bên cạnh.
Người dân trấn nghe xong lời này đều nhìn Miêu Tuệ Tuệ với vẻ kinh hãi và bất lực, nếu thật sự ống súng bắn lửa này thật sự giáng xuống. Sợ rằng cả trấn của bọn họ cũng chạy không kịp.