Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 133 - Chương 133 - Ra Ngoài 1

Chương 133 - Ra ngoài 1
Chương 133 - Ra ngoài 1

“Trấn nhỏ có bệnh viện riêng, nhưng phải trả tinh hạch, anh có thể dẫn bệnh nhân đến xem." Miêu Tuệ Tuệ bình tĩnh lại rồi chỉ vào Phòng khám Hy vọng phía sau.

Người đàn ông đi tới xem xét, sau khi xác định đó là phòng khám, anh ta vội vã ra ngoài.

“Cảm ơn, bọn tôi sẽ đưa người tới đây.” Bước chân bọn họ vội vàng, một lát sau liền biến mất.

Chờ đến khi Miêu Tuệ Tuệ đã ăn cơm xong và đi ra ngoài, người đàn ông kia đã mua đồ sinh hoạt ở siêu thị bên cạnh.”

Sau khi nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ, anh ta còn cảm thán nói: “ Ba của tôi đã phun ra rất nhiều máu lúc đấy tôi còn tưởng rằng không trị được bệnh. Ông ấy thậm chí còn yêu cầu tôi đốt xác ông ấy khi ông ấy tỉnh, để không bị tra tấn bởi những con quái vật đó. May mắn là chúng tôi đã gặp được Trấn nhỏ Hy Vọng, ba tôi ở đây chưa bao lâu mà đã không nôn ra máu nhiều như trước rồi.

Miêu Tuệ Tuệ gật đầu: “ Nếu anh định ở đây lâu thì có thể trả luôn tinh hạch thuê trong một tháng, hiện giờ trấn nhỏ còn rất nhiều phòng trống.”

Người đàn ông cúi đầu thật sâu trước Miêu Tuệ Tuệ để bày tỏ lòng biết ơn.

Sau khi chào tạm biệt người đàn ông, Miêu Tuệ Tuệ quay lại thì nhìn thấy đội của Mạnh Diệp.

"Hôm nay mọi người đi ra ngoài sao? Có thể đưa tôi đi cùng không?"Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy trang bị trên người họ, hai mắt sáng lên.

“ Hôm nay trưởng trấn muốn đi ra ngoài sao?” Hạ Đào nghi ngờ hỏi, dù sao trưởng trấn thường đi xe tốc hành ra ngoài, chưa từng thấy cô ấy đi bộ rời thị trấn bao giờ.

Miêu Tuệ Tuệ gật đầu: "Tôi phải đi ra ngoài và thu thập cành cây và nhựa cây của cây dây leo biến dị."

Trong mắt đám người Hạ Đào, trưởng trấn luôn rất thần bí. Cho nên bọn họ cũng không ngạc nhiên khi cô nói ra lý do vớ vẩn như vậy.

Mọi người trong đội chào đón cô, Miêu Tuệ Tuệ vội vàng bảo mọi người đợi để cô quay lại lấy thiết bị.

Khi cô trở ra lần nữa, trên lưng có thêm một chiếc ba lô.

Manh Diệp khẽ nhíu mày: "Cô mang theo vũ khí sao?"

Lời vừa dứt, mọi người nhìn thấy từ phía sau Miêu Tuệ Tuệ có chút ngượng ngùng lấy ra một khẩu súng đồ chơi.

Trong nháy mắt, ngay cả không khí cũng trở nên hơi xấu hổ.

"Uh... cái này...trưởng trấn, cô có chắc là không cầm nhầm chứ?" Hạ Đào có vẻ bối rối.

“ Mọi người đừng nhìn nó có hình thù quái lạ nhưng thật sự nó rất lợi hại.” Miêu Tuệ Tuệ giải thích. Nói xong cũng cảm thấy mình có chút tái nhợt vì vậy cô đơn giản không giải thích nữa, đem súng đồ chơi đặt ở bên hông mình.

Có trời mới biết lúc hệ thống cấp khẩu súng này, cô không muốn lấy khẩu súng này ra bao nhiêu nhưng hệ thống lại nói đây là rất công nghệ cao thậm chí còn lợi hại hơn ở trung tâm chủ. Vì để hoàn thành nhiệm vụ cô phải vứt lại sự xấu hổ này đi.

Đối mặt với ánh mắt quái dị của mọi người, Miêu Tuệ Tuệ vững vàng đi về phía trước. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Một nhóm người đã rời khỏi cổng trấn.

Vừa rời khỏi trấn, Miêu Tuệ Tuệ đã ngửi thấy mùi thối rữa. Trên mặt đất còn có thể nhìn thấy vết máu khô, thu hút một đám ruồi biến dị vây quanh.

Miêu Tuệ Tuệ có chút không thoải mái, khẽ nhíu mày.

"Lần trước chúng tôi ra ngoài, ở khu vực trung tâm mọc ra một mảng lớn thực vật biến dị. Sau mùa hè, thực vật biến dị cũng đang tranh thủ thời gian sinh sôi, đang là thời một thời điểm rất tích cực. À đúng rồi, bên kia có dây leo đột biến mà trưởng trấn cần kìa." Dư Minh Kiệt - một dị năng giả hệ thổ trong đội đẩy mắt kính nói với mọi người.

Mọi người bỏ qua những con ruồi to bằng quả trứng rồi đi về phía trung tâm thành phố.

Còn chưa đến gần trung tâm thành phố, Miêu Tuệ Tuệ cảm nhận rõ ràng rằng có nhiều thực vật biến dị hơn. Thậm chí cô còn nhìn thấy một tòa nhà hoàn toàn chìm trong thực vật biến dị, nhìn dây leo biến dị vặn vẹo đan vào nhau mới dải giấy Miêu Tuệ Tuệ nổi hết cả da gà.

“ Mọi người cẩn thận dưới chân.”

Vừa dứt lời, cô gái tóc ngắn Chung An Thanh ở phía trước ngắn ngủi kêu “A” một tiếng, mọi người quay đầu lại thì phát hiện chân cô ấy không biết bị một cành cây lấp ló ở nơi nào cuốn lấy. Còn chưa kịp di chuyển, Miêu Tuệ Tuệ đã nhìn thấy Dư Minh Kiệt ngồi xổm xuống, muốn giúp cô gái tóc ngắn gỡ những cành cây rối rắm quanh chân.

Bình Luận (0)
Comment