Nhưng Chung An Thanh lại duỗi tay dùng dị năng hệ băng khiến cho cành cây đông lạnh rồi bóp nát nó.
Tay của Dư Minh Kiệt đông cứng tại chỗ, Chung An Thanh đã đuổi kịp đồng đội và đi tiếp về phía trước.
Dư Minh Kiệt đẩy kính, đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đi về phía trước, Miêu Tuệ Tuệ nhạy bén cảm thấy giữa hai người họ có điều gì đó không ổn.
Cô vừa quay đầu lại, ánh mắt buôn chuyện của cô liền chạm phải ánh mắt của Lê Mộng Nhuỵ và Hạ Đào.
Đi bộ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đến được khu trung tâm. Nhìn từ xa, tòa nhà từng là cao nhất thành phố đã bị cây xanh bao phủ hoàn toàn, nếu đây không phải là nơi tận thế thì phong cảnh như vậy cũng khá đẹp. .
Thỉnh thoảng, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy những nhánh cây rậm rạp và mạnh mẽ mọc lên. Đôi mắt cô sáng lên, dường như đây là cây biến dị mà mình đang tìm kiếm, nhưng nó quá lớn.
Càng gần khu vực trung tâm, thực vật biến dị càng nhiều nhưng mọi người trong đội của Mạnh Diệp đều ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, bằng một cách thần kì nào đó những thực vật phiền phức này đã tránh Miêu Tuệ Tuệ .
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ dẫm phải hoặc vướng chân vào thực vật biến dị nhưng chỉ có Miêu Tuệ Tuệ từ đầu đến cuối không bị như vậy. Mấy loại thực vật biến dị đó như gặp phải khắc tinh vậy, chúng đều ngoan ngoãn tránh đụng phải Miêu Tuệ Tuệ.
Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng không hỏi gì thêm.
Họ khéo léo đưa Miêu Tuệ Tuệ vào một khu dân cư, sau đó nhanh chóng làm một chiếc thang đơn giản tạm thời để đi lên nóc toà nhà.
Ở trên mái nhà dựng vài căn lều, trong đó có dấu vết đã được sử dụng.
"Nơi này đã bị quét sạch sẽ, bình thường bọn tôi đều ở chỗ này làm nhiệm vụ. Hiện tại đã gần trưa, chúng ta phải ăn cơm trưa trước mới có sức để đối thực vật biến dị." Hạ Đào thấy sự nghi hoặc trong mắt Miêu Tuệ Tuệ nên giải thích một câu.
Sau khi đi lên, bọn họ khéo léo di chuyển đống củi khô và chậu ở trong góc. Sau đó lấy nước uống, mì gói và cơm tự sôi đã được chuẩn bị sẵn từ trong không gian của Đường Đồng ra.
Tất cả các công tác chuẩn bị bọn họ đã làm đầy đủ hết khiến cho Miêu Tuệ Tuệ đang ngồi xem trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Đào vừa cười vừa xé mở túi gia vị: "Đây là đãi ngộ chỉ có vào trấn mới có được, trước đây chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ chỉ có thể ăn lương khô.”
Mì ăn liền và gạo ăn liền ngâm xong, cả mái nhà tràn ngập mùi thơm, mọi người sôi nổi ngồi ăn quây quần với nhau.
Vừa mới cắn vài miếng, hình như có vài tiếng la hét từ dưới lầu.
Miêu Tuệ Tuệ thăm dò thử đi xem, nhóm người Mạnh Diệp đã đặt cơm trong tay xuống, cảnh giác đi qua để kiểm tra.
Miêu Tuệ Tuệ còn chưa kịp xem chuyện gì xảy ra thì đã nhìn thấy một cái đầu nhô ra khỏi thang, sau đó những người sống sót vội vàng leo lên, một, hai, ba...
Tổng cộng có bốn người đi lên, ai nấy đều thở hổn hển nằm liệt trên mặt đất. Một cô gái trong đó có một cành cây đã bị gãy nhưng rất ngoan cường, nó vẫn đang hút máu trên cánh tay cô gái.
Đây là lần đầu tiên Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy một loài thực vật biến dị hút máu người. Trên cành có một cái lỗ, bên trong đó mọc ra những chiếc răng sắc bén gần như kim châm.
Nhìn từ bên cạnh, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy đau đớn hộ cô gái kia.
Cô gái nhanh chóng giật đứt dây leo ném xuống lầu, sau đó xé một mảnh vải trong quần áo để quấn quanh vết thương.
Các hành động của cô ấy rất sạch sẽ và gọn gàng.
Mạnh Diệp tiến lên trò chuyện với họ, trong cuộc trò chuyện, anh biết được rằng trước khi tận thế đến bốn người bọn họ là sinh viên đại học. Nên sau khi tận thế đến vừa lúc họ lại ở cùng nhau cho nên đơn giản cùng nhau thành lập nên một đội. Lần này bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, đi nhầm vào khu vực trung tâm, muốn trốn thoát cũng không dễ dàng.
Ban đầu đội của họ có sáu người, trên đường chạy trốn đã mất đi hai đồng đội.
Từ tận thế đến, sáu người bọn họ vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau cho đến tận ngày hôm nay. Bất kỳ ai trong số họ rời đi chẳng khác nào ăn trộm một miếng thịt của đội.
Khi nói đến chủ đề này, cảm xúc của một số người trở nên hơi nặng nề.
Đào Mặc đổi chủ đề, tâm tình mấy người cũng dịu đi một chút.