"...Mọi người đang ăn gì vậy? Mùi thơm quá..." Một cậu bé nhìn có vẻ nhỏ tuổi trong đó mệt mỏi không nói nên lời nhưng bị mùi thơm hấp dẫn, nhìn chằm chằm vào xô mì và xô gạo trên tay mọi người.
“Mọi người còn không? Bọn tôi có thể mua bằng tinh hạch, cả nước nữa." Một người khác nuốt nước bọt hỏi.
"Tôi còn có một ít đây." Miêu Tuệ Tuệ thò tay vào trong ba lô nhưng thật ra lấy ra mấy hộp mì gói và cơm tự sôi từ trong nhà kho ra.
Mắt của bốn người lập tức sáng lên, từng người từ trong túi lấy ra tinh hạch đủ màu sắc.
Hệ thống kiểm tra, có cả loại cấp ba, loại cấp bốn.
Miêu Tuệ Tuệ dựa theo giá cả trong trấn nhỏ bán cho bọn họ. Nước là do nhóm Mạnh Diệp đưa, chỉ thu một chút tinh hạch để tượng trưng thôi.
Sau khi nghe nói giá rẻ như vậy, mấy người nhất thời sửng sốt. Trong mắt lộ ra vẻ khó tin, nhưng sau đó đã bị cảm giác đói khát thay thế.
Đồ ăn đã được nấu xong, bọn họ cũng không để ý đến nóng, bắt đầu ăn từng ngụm lớn, hết ngụm này đến ngụm khác không ngừng được.
Chờ đến khi bụng đã no, tốc độ ăn cửa họ mới chậm lại.
Cuối cùng, thậm chí họ còn uống hết sạch nước súp trong mì ăn liền.
“ Vật tư của mọi người phong phú quá đi, ở đây còn thừa một số hộp mì chưa nấu này.” Mấy người không khỏi cảm khái thở dài.
Mà khi biết được nhóm người Miêu Tuệ Tuệ đều ra khỏi trấn nhỏ Hy Vọng, vẻ mặt của họ có chút sững sờ.
Một lúc sau, người đàn ông có vẻ lớn tuổi hơn nói: "Chúng tôi đã nghe nói về trấn nhỏ này, nghe đồn rằng có tài nguyên vô cùng phong phú, nhà ở giá rẻ và môi trường tốt, tôi không ngờ nó vẫn tồn tại. Tôi vẫn luôn tưởng đó là một nơi do một người nào đó đã tưởng tượng ra vì cuộc sống quá tuyệt vọng ở tận thế.”
Bốn người bọn họ nghe Đào Mặc cùng Hạ Đào miêu tả đủ loại chuyện trong trấn, trong mắt lộ ra vẻ khát khao.
Nói chuyện một hồi cũng gần hết giờ, bọn họ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi vào khu trung tâm.
Bốn người bọn họ cũng đang chuẩn bị rời đi, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, hiện tại cùng nhau đi dạo.
Bọn họ đi xuống tầng dưới cùng từ một cái cầu thanh khác, thực vật biến dị ở đây không nhiều. Quả cầu lửa của Mạnh Diệp khiến tất cả thực vật biến dị đều lùi vào trong lòng đất, thừa dịp chúng nó chưa trồi lên mọi người tranh thủ đi đến khu trung tâm.
Gần khu vực trung tâm có rất nhiều thực vật biến dị, chúng hoạt động rất tích cực. Quả cầu lửa của Mạnh Diệp không được hiệu quả lắm, thường xuyên đốt cháy một đợt, nhưng chúng như tre già măng mọc mà trồi lên không ngừng.
Lợi dụng cơ hội này, họ đã thu hoạch rất nhiều thực vật biến dị.
Toàn bộ được cất ở trong không gian của Đường Đồng.
Trong số thực vật biến dị, Miêu Tuệ Tuệ cuối cùng nhìn thấy một cây dây đằng rất dày và khỏe ở giữa, cành lá đung đưa, đi đến đâu nhà cửa chỗ nấy đều nứt toác, chứng tỏ nó mạnh cỡ nào.
Lúc này dây leo tìm được bọn họ, những cành cây nhỏ bay về phía bọn họ. Mạnh Diệp đang định sử dụng dị năng thì nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ đang đứng ở phía trước, lấy súng đồ chơi bên hông ra, chĩa về phía dây leo.
"Mau trở về! Súng đồ chơi không đối phó được dây leo biến dị!" Một người trong bốn người lo lắng kêu lên.
“Chúa ơi, cô ấy hẳn là một kẻ ngốc.” Người đàn ông trẻ tuổi trong số bốn người lầm bầm.
Trái tim của Mạnh Diệp lúc này như bị siết chặt,muốn bắt lại người lại nhưng giây tiếp theo, một tia laze sáng chói bắn ra từ súng đồ chơi bắn ra. Dây leo bị tia laze đánh trúng choáng váng trong chốc lát, sau đó mềm nhũn ngã xuống xuống đất, khói trắng bắt đầu bốc lên từ cơ thể của nó.
Miêu Tuệ Tuệ vui vẻ lên lấy đồ vật mà mình cần, hoàn toàn không chú ý ánh mắt sợ ngây người của những người ở phía sau.
Chờ đến khi cô đã thu hoạch xong cành cây và nhựa cây, cô thấy mấy người kia vẫn đứng nguyên tại chỗ, dường như còn không nhận ra thực vật biến dị đang đến gần. Cô vội vàng hét lên, mọi người bừng tỉnh như mơ, nhanh chóng sử dụng dị năng để đối phó với những cây biến dị trước mặt.
Lúc cuộc chiến gần kết thúc, Mạnh Diệp yêu cầu dừng lại và bảo mọi người sơ tán.
Sau khi đến nơi an toàn, Hạ Đào vọt chạy đến chỗ Miêu Tuệ Tuệ : "Trưởng trấn! Vũ khí vừa rồi cô lấy ra là gì vậy?! Đỉnh quá đi! Chúng tôi có thể có nó không?"
Những người khác mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt vẫn hừng hực nhìn cô, hiển nhiên là đang chờ đáp án.
Miêu Tuệ Tuệ bị cô ấy làm cho choáng váng:"Cái này… Có thể không có."