Nhà ở của cư dân ở bên này không khác nhà ở thương mại lắm, có ba mươi hai toà xếp chỉnh tề cạnh nhau. Một toà nhà có năm tầng, nếu sau này thăng cấp thì tầng sẽ tăng lên.
Nội thất sẽ không thăng cấp thêm nữa bởi vì đã hoàn thiện. Một ngày thuê hết một viên tinh hạch cấp hai, vị chi một tháng là 2980 tinh hạch cấp một.
Lần này, ngoài việc nâng cấp các cơ sở ban đầu của trấn thì còn mở khóa một rạp chiếu phim mới.
Từ mô hình 3D nhỏ có thể thấy rạp chiếu phim có hai tầng, bề ngoài nhìn rất công nghệ. Miêu Tuệ Tuệ đã lâu không xem phim nên tỏ ra có chút mong đợi.
Sau khi đặt xong xuôi tất cả các tòa nhà thì trời đã tối, Miêu Tuệ Tuệ trở mình và chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Miêu Tuệ Tuệ đi ăn sáng trước, vừa bước ra khỏi phòng, cô đã có chút sững sờ. Trấn nhỏ trước mặt cô đã hoàn toàn thay đổi phong cách, như thể đang ở trong một thị trấn du lịch cổ kính. Các tòa nhà xung quanh tất cả đều biến thành gạch xanh và ngói đen.
Để cho người ta thấy phong tình của mưa bụi Giang Nam.
Bên ngoài có không ít người vẫn đang nhìn khắp nơi xung quanh, thỉnh thoảng còn kêu lên kinh ngạc.
Sau khi đi dạo được một vòng, Miêu Tuệ Tuệ đi thẳng vào nhà hàng, tình cờ gặp Lê Mộng Nhuỵ và Chung An Thanh từ đội của Mạnh Diệp, ba người họ đã quen biết nhau nên quyết định ngồi chung bàn.
Ban đầu, bầu không khí vẫn rất ấm áp và thân thiện, cho đến khi Lê Mộng Nhuỵ đột nhiên ngẩng đầu lên và hỏi: "An Thanh, chuyện của em và Dư Minh Kiệt là sao vậy?"
Mặc dù trên mặt Miêu Tuệ Tuệ không lộ ra cái gì, nhưng lỗ tai lập tức vểnh lên.
Tay cầm mì của Chung An Thanh khựng lại, cô ấy cúi đầu dùng đũa chọc chọc trong bát, lúc mì sắp nát thành bột mới lên tiếng: “Không có gì, chỉ là lúc trước anh ấy có nói với em một câu. .."
Lý Mộng Nhuỵ gật đầu như một người chị quan tâm, nhưng ánh mắt lại sáng đến đáng sợ: "Em nói cái gì cơ?"
“Anh ấy nói anh ấy thích em.” Chung An Thanh bất chấp tất cả, đồng loạt nói ra.
Lý Mộng Nhuỵ vỗ bàn: "Đã biết!"
Nói xong, có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình quá kích động nên cô ấy ho nhẹ một tiếng, cố gắng tỏ ra nghiêm túc chuyên nghiệp: "Em trả lời thế nào? Em cũng biết chị từng là bác sĩ tâm lý, cho nên có thể phân tích cho em. "
Chung Anh Thanh từ lâu đã quen với bản tính thẳng thắn của đồng đội nên không hề tức giận, lắc đầu: “Em bỏ chạy, không biết phải nói gì. Lúc đó đầu óc trống rỗng, mọi người đều biết từ trước đến giờ anh ấy vẫn luôn bắt nạt em, không hiểu sao đột nhiên lại…”
Được biểu lộ như vậy quả thực Chung An Thanh rất mê man khó hiểu.
Lê Mộng Nhuỵ ngay lập tức mở tư thế của mình để phân tích tâm lý của hai người, nghe được Miêu Tuệ Tuệ đã sửng sốt một lúc.
Ăn xong bữa ăn mà cô nghe được không nhiều chuyện bát quái lắm, nhưng học được kha khá kiến thức về tâm lý học.
Sau khi Lý Mộng Nhụy phân tích xong, Chung An Thanh cũng lâm vào trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi chia tay hai người, Miêu Tuệ Tuệ đạp xe đạp công cộng đến cửa thứ hai của trấn.
Còn chưa đi đến cổng, cô đã nhìn thấy trên cửa lớn của trấn có bốn chữ được khoét rỗng “Trấn nhỏ Hy Vọng”
Phông chữ được thắp sáng bằng đèn vàng ấm áp, đặc biệt ấm áp và bắt mắt trong thời tiết xám xịt này.
Cánh cổng ở bên này nhìn còn hoành tráng hơn cả cửa chính của trấn trước đây, ở cổng có một phòng bảo vệ đặc biệt, do người máy canh gác nghiêm ngặt.
Bức tường bên ngoài của tòa nhà dân cư được dán bằng gạch cổ điển, trông rất độc đáo. Miêu Tuệ Tuệ đã đi vào xem thì thấy căn nhà rộng hơn 100 mét vuông, gồm có ba phòng ngủ, bên trong được trang trí theo phong cách Trung Quốc. Ngoài ra còn có rất nhiều đồ nội thất nên ở đó.
Ngay cả người máy ở tầng dưới cũng được khắc hoạ hoa văn đám mây ở trên cơ thể.
Miêu Tuệ Tuệ vừa ra khỏi tòa nhà dân cư thì nhìn thấy một vài người sống sót đang đứng ở cửa thứ hai. Trên tay họ còn cầm vũ khí, có vẻ như họ vừa trải qua một trận chiến lớn, thậm chí mũi dao vẫn còn nhỏ máu đỏ thẫm.
Người máy tiếp tân ở cửa đã bước chân ngắn tới để nói chuyện.
Có lẽ họ quá sốc khi được người máy đến tiếp đãi nên họ trực tiếp vòng qua người máy để đi đến con người duy nhất ở đây.
Nhìn thấy bọn họ cầm dao tiến đến, Miêu Tuệ Tuệ theo bản năng lùi lại một bước.
Người phụ nữ đi phía trước dường như đã chú ý đến hành động của cô, tùy ý dùng một mảnh vải lau con dao trong tay rồi đặt con dao trở lại phía sau.
Động tác này thật sự giúp Miêu Tuệ Tuệ thả lỏng rất nhiều, ít nhất cô ta không phải là người xấu xa. Mặc dù mình có hệ thống bảo vệ, nhưng vẫn có cảm giác sợ vũ khí lạnh như vậy.
"Xin chào, cô là người dân trấn ở đây sao?" Người phụ nữ dẫn đầu hỏi: "Cô có biết trấn này xảy ra chuyện gì không? Tôi thấy hình như thú biến dị ở bên ngoài cố ý tránh đi nơi này."
"Xin chào, tôi là trưởng trấn ở đây, trấn này có cơ chế bảo vệ riêng, đây được coi là công nghệ cao. Vì vậy động vật, thực vật biến dị và zombie sẽ không tấn công nơi này."
Khi Miêu Tuệ Tuệ nói rằng mình là trưởng trấn, người phụ nữ đối diện với cô rất nghi ngờ. Dù sao thì trông Miêu Tuệ Tuệ rất trẻ tuổi và không có chút uy nghiêm nào của một trưởng trấn nào cả.
Nhưng bên cạnh cô ấy là người máy ở cổng trấn, hơn nữa nó nghe theo mệnh lệnh của Miêu Tuệ Tuệ.
“Trưởng trấn!” Lúc bọn họ đang nói chuyện, hai chị em Tô Thanh Thanh đi chung xe đạp tới đây.
Đây cũng là cửa của trấn của chúng ta sao? Tôi và em gái ra ngoài đạp xe tập thể dục, đến nơi này mới thấy trấn nhỏ thật sự đã mở rộng rất nhiều.” Tô Thanh Thanh đã ở trấn nhỏ lâu như vậy nên sự lạnh lùng, đề phòng mọi thứ đã dần biến mất, hỉ nộ ái ố cũng sẽ biểu hiện ra ngoài giống như một người con gái bình thường.