Hình như là chú ý tới ánh mắt của Miêu Tuệ Tuệ, cô gái ngẩng đầu áy náy cười cười với Miêu Tuệ Tuệ, như thể đang nói chuyện thật với cô vậy.
Miêu Tuệ Tuệ lại nhấp để chế độ một mình đầu tiên, những người xung quanh cô biến mất ngay lập tức, để lại cô một mình trong rạp chiếu phim đã tắt đèn.
Sau khi cân nhắc rất nhiều, Miêu Tuệ Tuệ - người hơi sợ hãi, vẫn chọn hình thức ở một mình.
Sau khi chắc chắn xong lựa chọn, ánh đèn xung quanh tối sầm lại, phim cũng chính thức chiếu.
Toàn bộ căn phòng trở thành cảnh trong phim, Miêu Tuệ Tuệ ở trong đó. Khi tổ chức bắt đầu một cuộc họp, một chiếc ghế đặc biệt đã được dành cho cô. Cuối cùng, trong trận chiến, cô bị bao vây bởi một đàn bọ, chính mắt chứng kiến những con côn trùng được bao phủ bởi các xúc tu và giác hút. Con bọ đã bị đội trưởng bắn súng laze vào đầu, chất nhờn màu xanh lục còn vấy khắp người cô.Thậm chí Miêu Tuệ Tuệ còn cảm thấy mình có thể ngửi thấy mùi hôi thối này.
Nhưng khi cảnh tiếp theo bị cắt, cảm giác nhớp nháp trên người cô lại biến mất.
Sau khi xem xong bộ phim này, Miêu Tuệ Tuệ không cảm thấy nó quá đáng sợ mà chỉ cảm thấy hơi mệt. Giống như cô đã tham gia vào cả bộ phim, hơn nữa cốt truyện cũng khá hay.
Khi cô bước ra khỏi rạp chiếu phim, Miêu Tuệ Tuệ quyết định lần sau sẽ xem một bộ phim khác.
"...Con gấu đó to quá! Vừa rồi nó đã bế con lên, haha, vui quá!"
Nó cho thấy rạp chiếu phim này vẫn khá thành công.
Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Miêu Tuệ Tuệ vừa lúc gặp phải Mạnh Diệp.
“ Đây là cái gì vậy?” Mạnh Diệp hỏi.
“ Là rạp chiếu phim đó, nếu có thời gian thì anh đến xem thử đi, thú vị lắm! Lúc nãy tôi đến phòng chiếu đơn, ở đây còn có phòng chiếu đôi và cả phòng chiếu gia đình nữa.” Miêu Tuệ Tuệ bắt đầu giới thiệu với anh ấy.
Mạnh Diệp nhìn thoáng qua rạp chiếu phim,trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
...
Khi trời tối, hệ thống thông báo rằng một số lượng lớn người dân mới đã đến trấn, Miêu Tuệ Tuệ nhớ đến người phụ nữ và đồng đội mà sáng nay cô đã gặp.
Khi cô vội vã đi trên một chiếc xe đạp công cộng thì nhìn thấy một đám người đông nghìn nghịt.
Người máy tiếp tân đang kiên nhẫn giới thiệu cho họ về trấn và các loại nhà có thể ở được.
Cuối cùng, nhiều người đã chọn khách sạn con nhộng và căn hộ độc thân, một số người trực tiếp sống trong các tòa nhà dân cư trước mặt họ.
Khi Miêu Tuệ Tuệ đến, người phụ nữ chen ra khỏi đám đông để chào đón cô.
Có thể thấy rằng cô ấy có uy tín cao trong số những người này, mọi người đều tin tưởng vào cô ấy.
"Trưởng trấn, đây đều người sống sót ở chỗ chúng tôi. Cô yên tâm đi, tôi chỉ là tạm thời làm thủ lĩnh, sau khi tiến vào trấn, đương nhiên chúng tôi sẽ do cô quản lý."
Người phụ nữ nói, cho dù là trước hay sau mạt thế, người lãnh đạo vẫn luôn kiêng kị điểm này.
Tuy nhiên Miêu Tuệ Tuệ không để bụng, vẫy vẫy tay nói: “ Chỉ cần tuân thủ quy tắc của trấn nhỏ, người dân trấn đều được tự do, không phải chịu sự quản chế của ai cả, muốn đi hay rời cũng tuỳ ý.”
Trong mắt người phụ nữ kia hiện lên ý cười: “ Cô thật sự không giống với những người khác ở tận thế.”
Miêu Tuệ Tuệ cười cười.
Những người muốn sống trong khách sạn con nhộng hoặc là căn hộ độc thân thì phải đến vài khu phố ở phía trước - nơi cách đây hàng chục ki-lô-mét nhưng may mắn thay, ở đây cũng có xe đạp công cộng. Mọi người có thể sử dụng sau khi đăng ký trở thành người dân của trấn.
Khi màn đêm buông xuống, một nhóm lớn đạp xe đến khu vực cổng thứ nhất của trấn.
Người phụ nữ cũng chọn một căn hộ độc thân, cô ấy nói với Miêu Tuệ Tuệ rằng không có kế hoạch kết hôn. Vì vậy cô ấy dự định sẽ sống một mình suốt thời gian tới.
Khi họ nhìn thấy cổng thứ nhất vẫn còn sáng đèn, vẻ ngạc nhiên không hề rời khỏi khuôn mặt họ.
Cho dù đó là nhà hàng, siêu thị, thư viện hay cửa hàng quần áo, họ đều cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ vậy, tất cả mọi thứ đều rất hư ảo.
Nhiều người dân trấn ra ngoài đi dạo sau bữa tối và chào hỏi Miêu Tuệ Tuệ, bọn họ đã không thấy tình huống như vậy trong nhiều năm rồi.
Mọi người tăng tốc, sẵn sàng ra ngoài và đi dạo quanh trấn nhỏ huyền diệu này sau khi đăng ký chỗ ở.
Khi tất cả những người mới đến nhận phòng, trời đã khuya.