Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 142 - Chương 142 - Đến Trấn Rồi!

Chương 142 - Đến trấn rồi!
Chương 142 - Đến trấn rồi!

Là một giọng nữ vang lên, Lệ Lôi mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất giống mẹ mình nên vô thức gật đầu.

Sau đó cậu được đỡ dậy, có người bên cạnh dắt đi, dù bối rối nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức theo kịp đám đông để không bị tụt lại phía sau.

Đi một lúc lâu, hình như bọn họ sắp tới gần đống thực vật biến dị. Lệ Lôi cảm giác được trên tay truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, thực vật biến dị đang hút máu cậu.

Theo bản năng, cậu dùng tay trái nhổ bật gốc cây biến dị, sau đó nhét vào miệng, nhai vài lần rồi nuốt xuống.

Nhưng bản thân cậu không nhận thấy rằng hành động của mình đã khiến những người xung quanh choáng váng.

Mọi người nhìn cậu cắn một miếng biến dị thực vật, đều sững sờ tại chỗ.

Một lúc sau, dưới sự thúc giục của đồng đội họ mới tiếp tục tiêu diệt thực vật biến dị trước mặt.

Chờ đến khi rời khỏi đống thực vật biến dị, bọn họ tìm được một chiếc xe có vạch xăng đã chuyển sang màu đỏ, miễng cưỡng lắm mới lái được xe đi.

Toàn bộ nhóm người ngồi vào chiếc xe, khiến xe chật kín người.

Sau khi xe khởi động, Lệ Lôi lại chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Cậu ấy không biết rằng sau khi ngủ say, mọi người trong xe đều nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

“Vừa rồi anh có nhìn thấy không?” Người phụ nữ bên cạnh Lệ Lôi hỏi.

Đối phương gật đầu: "Tôi thấy rồi, thế nhưng cậu ta lại ăn thực vật biến dị, không biết cậu ta có phải loài quái vật nào không?"

“ Liệu cậu ta có uy hiếp nào với chúng ta không? Nếu không thì, không đưa cậu ta đi cùng nữa?”

"Tôi cảm thấy ngoại trừ ăn thực vật biến dị thì cậu ta không có cái gì khác thường. Trước tiên cứ đem theo cậu ta đi, tìm tới nơi đó chúng ta lại nói. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đây cũng là một sinh mệnh." Chu Minh nhàn nhạt nói.

Mọi người không nói chuyện nữa, họ biết rằng em trai của Chu Minh đã chết ở tận thế cho nên anh ta rất khoan dung với những cậu bé ở độ tuổi như này.

...

"Này, đến rồi, dậy đi!"

Lệ Lôi giật mình tỉnh giấc, vừa xuống xe đã thấy trước mặt có một cánh cổng, trên đó viết mấy chữ to: “Trấn nhỏ Hy Vọng.”

Lệ Lôi sững sờ đứng tại chỗ, không kìm được lấy từ trong túi quần ra một chiếc lá của một loại thực vật biến dị, so sánh mấy lần.

Sau khi xác nhận đó là sự thật, trong giây lát hai mắt của cậu đỏ lên.

Rõ ràng đó là nơi mà mình khao khát được đến, lúc đến gần, lại có cảm giác gần gũi như ở nhà.

Một nhóm người đi vào, đập vào mắt trấn nhỏ cổ kính, có người không khỏi quay đầu nhìn về phía cổng, quả nhiên là Trấn nhỏ Hy Vọng.

Họ bước vào không lâu, một người máy đầu tròn, mắt tròn đến đón họ.

Nó cũng lấy ra một cốc nước uống từ cái bụng căng tròn của mình.

Mọi người đều cầm ly nước, trên mặt không hề biến mất vẻ kinh ngạc.

Nước trong ly trong vắt, mọi người cẩn thận nhấp một ngụm, vị ngon lành và mát lạnh.

Loại nước này rất khác với loại nước được tạo ra bởi các dị năng giả.

Trong khi họ đang uống nước, người máy giới thiệu họ về trấn.

Lệ Lôi nhìn thấy những người đi cùng mình cũng lấy ra một cây nho biến dị khô héo, thân cây uốn lượn thành dòng chữ Trấn nhỏ Hy vọng, trên cây nho có khắc một số ký tự nhỏ, đại khái giống như lá cây biến dị mà Lệ Lôi mang theo.

Mấy người liếc nhau, trong mắt tràn đầy niềm vui.

Quảng cáo trong thị trấn quá hấp dẫn, họ liều mình vượt hơn một trăm ki-lô-mét đến trấn này chỉ để đánh một cược một phen với mong muốn tìm một nơi an cư lạc nghiệp.

Trấn nhỏ trước mặt họ thậm chí còn tốt hơn những gì đã tưởng tượng.

...

Miêu Tuệ Tuệ vừa ra khỏi nông trại, cô vừa đi xem cạo lông cừu trong nông trại. Quy trình cạo lông rất lành lặn, một con cừu lông mịn có thể được cắt thành một đoạn len hoàn chỉnh chỉ bằng vài cái kéo. Đó quả là phúc âm cho bệnh nhân mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô vô tình xem cảnh này trong tận một tiếng.

Rất nhiều len đã được lưu trữ trong nhà kho, cô ước tính rằng có thể lần tới trấn nhỏ sẽ mở khoá nhà máy len.

Vào mùa đông có thể mặc những chiếc áo len lông cừu ấm áp, mới nghĩ thôi đã thấy vui sướng rồi!

Đã gần trưa nên Miêu Tuệ Tuệ đi thẳng đến nhà hàng. Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy một bàn gồm những người sống sót rõ ràng mà mình không quen thuộc, họ đang ngấu nghiến gần hết đống đồ ăn trước mặt.

Bình Luận (0)
Comment