Trong đó có một nam thanh niên trẻ vẫn luôn ăn cơm trắng, hình như cậu ấy ngại không muốn gắp đồ ăn. Một cô gái ở bên cạnh cứ gặp đồ ăn vào bát cho cậu ấy đến mức đồ ăn đã xếp thành núi nói: “ Gắp đồ ăn đi, rất hiếm khi mới gặp được đồ ăn vừa ngon lại rẻ, bây giờ không ăn thì bao giờ ăn?”
Nam thanh niên cười ngại ngùng rồi gắp đồ ăn nhét vào miệng.
Miêu Tuệ Tuệ gọi một món ruột già kho, ngồi trên ghế đơn và ăn cơm.
Ruột già được rửa rất sạch sẽ, sau khi kho thì rất mềm mại thơm ngon, Miêu Tuệ Tuệ ăn vui vẻ vô cùng.
Lúc cô ra khỏi quán ăn, lại gặp phải người sống sót mới đến trấn nhỏ, bọn họ đang chuẩn bị đi đăng ký chỗ ở.
Nhưng lúc này vấn đề phát sinh, trên người Lệ Lôi không có lấy một viên tinh hạch.
Loại tình huống này tương đối hiếm thấy, trong thời kỳ tận thế chỉ cần trưởng thành, trên người ít nhiều gì cũng sẽ có một ít tinh hạch. Bởi vì sự tàn khốc của thời kỳ tận thế, rất nhiều người từ khi mười mấy tuổi đã đi theo người lớn bắt đầu tu luyện tiêu diệt zombie, động vật và thực vật biến dị.
Trước đây Lệ Lôi có tinh hạch, nhưng sau đó đã bị cô và chú cướp đi hết, không để lại gì cho cậu ấy cả.
Lệ Lôi bất lực đứng đó, không biết phải làm sao.
Lúc này, hệ thống trong đầu Miêu Tuệ Tuệ ting lên một tiếng, phát ra âm thanh mà cô chưa từng nghe trước đây.
“Kích hoạt sự kiện đặc biệt, thêm vị trí nhân viên mới, hiện tại đã tìm thấy một nhân viên đạt tiêu chuẩn. Lệ Lôi, mười tám tuổi, có năng lực cắn nuốt dị năng, đủ tiêu chuẩn để trở thành nhân viên, bây giờ mở khóa nhà ở của nhân viên."
Dị năng hệ cắn nuốt? Miêu Tuệ Tuệ lúng túng và không hiểu dị năng cắn nuốt này là cái quái gì.
"Năng lực của cậu ta rất hiếm ở tận thế, nhìn bề ngoài thì không có bất kỳ năng lực gì nhưng trên thực tế thì cậu ta có thể nuốt chửng thực vật biến dị, virus cũng không thể hại được cậu ta. Đặc biệt hơn, cho dù là bị zombie cắn, thì sẽ không bị biến đổi. Cậu ta còn có tâm tình cứng cỏi, cho dù ở hoàn cảnh khó khăn đến đâu khát vọng tự do cũng sẽ không vụt tắt rất phù hợp với điều kiện của nhân viên trong trấn." Hệ thống giải thích chi tiết.
Miêu Tuệ Tuệ nghe cái hiểu cái không nhưng cũng hiểu rằng nam thanh niên trước mặt dường như có một khả năng phi thường nào đó.
Cuộc trò chuyện của mấy người phía trước vẫn đang tiếp tục, người đàn ông cầm đầu sẵn sàng giúp Lệ Lôi trả tiền mua tinh hạch, nhưng cậu ấy lại liều mạng từ chối. Thật sự cậu không quen với lòng tốt của người lạ nên nhìn trông rất sợ hãi.
Miêu Tuệ Tuệ bước lên.
"Xin chào, em là Lệ Lôi phải không? Chị là trưởng trấn của trấn nhỏ Hy Vọng. Thông tin của em đã được chuyển cho chị, em không thể sống trong thị trấn nếu không có tinh hạch. Vậy em có muốn làm nhân viên của chị không? Có thể cung cấp nhà ở miễn phí, mặc dù không có tinh hạch, nhưng có sẽ có tích phân, tích phân có thể dùng để đổi lấy đồ ăn trong trấn."
Chính sách tích phân vừa nãy hệ thống mới nói với Miêu Tuệ Tuệ.
Vừa nãy có mấy người chào hỏi với Miêu Tuệ Tuệ cho nên thân phận của cô là không thể nghi ngờ.
Lệ Lôi vô thức véo góc áo, cúi đầu: “Người như tôi… cũng có thể làm nhân viên sao?”
"Tất nhiên, chị đã đọc hồ sơ của em, thật sự rất mạnh mẽ." Miêu Tuệ Tuệ không có ý định phơi bày khả năng của Lệ Lôi trước mặt người khác.
Lệ Lôi hơi đỏ mặt, gật đầu: “Tôi có thể làm nhân viên của ngài, mà tôi không cần tích phân đâu, tôi có thể ăn thực vật biến dị để no bụng. Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài thật sự là người rất tốt.”
Miêu Tuệ Tuệ - người được cho là người tốt, gãi đầu: "Chắc chắn sẽ có tích phân, em có thể đổi tích phân lấy đồ ăn, mỗi một mùa đều có phúc lợi cho nhân viên. Ở trấn nhỏ này, ăn no mặc ấm là nhu cầu cơ bản nhất và sẽ có cả cuộc sống tự do như mong muốn.”
Thân thể Lệ Lôi khẽ run lên, hốc mắt trong nháy mắt đỏ lên.
Miêu Tuệ Tuệ bước tới và vỗ vai cậu ấy.
Vài thành viên trong đội của Chu Minh lộ ra ánh mắt ghen tị, nửa đùa nửa thật hỏi: "Trưởng trấn, có thiếu nhân viên không?"
Câu trả lời mà họ nhận được đương nhiên là phủ nhận nên họ không quá thất vọng.
Sau khi họ rời đi, Miêu Tuệ Tuệ đưa Lệ Lôi đến bệnh viện trước. Cậu ấy vẫn còn sốt, nếu không có thuốc thì không thể sống được.