Thực sự là lần đầu tiên Miêu Tuệ Tuệ ăn nó, nó có mùi thơm như mùi thực vật, có vẻ như hương vị không tệ nhưng sau khi người dân trấn ăn đồ ăn trong trấn nhỏ miệng mọi người kén hơn rất nhiều. Mỗi khi nhắc đến lương khô rau dại, họ đều lộ ra vẻ thống khổ vô cùng.
Vì tò mò, Miêu Tuệ Tuệ cắn thử một miếng nhỏ.
Lương khô không chỉ làm bằng lá rau rừng, mà còn bỏ thêm rất nhiều cọng rau dại, ăn vào khiến cổ họng cô nghẹn lại, Miêu Tuệ Tuệ đấm ngực ép mình nuốt xuống miếng lương khô.
Cắn miếng này xong, cô không muốn ăn nữa.
Người phụ nữ thấy cô cứ chần chừ cầm lương khô trong tay, còn tưởng rằng cô đang cố gắng tiết kiệm một ít, cắn răng lấy từ trong túi ra một miếng khác:“ Cô ăn thì đừng có tiếc, tôi vẫn còn đây nè, tí nữa tôi với cô chia nửa.”
Miêu Tuệ Tuệ dừng động tác, suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra một miếng bánh ngọt mềm, xé một nửa đưa cho người phụ nữ.
"Ăn này."
Người phụ nữ thẫn thờ nhìn ổ bánh mì, nhưng không đưa tay ra cầm: “Cái này quý quá”.
Cô ấy không nhớ đã bao lâu rồi mình không ăn bánh mì.
Miêu Tuệ Tuệ không tự chủ nhét bánh mì vào tay cô ấy: "Ăn đi, trong trấn tôi ở vẫn còn rất nhiều, trả tinh hạch là mua được rồi.”
Người phụ nữ cầm chiếc bánh quý như nắm vàng, nhưng luyến tiếc không muốn ăn.
Cuối cùng, nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ bên cạnh ăn thực sự rất ngon, cô ấy không thể không cắn một miếng nhỏ.
“Ngọt quá.” Người phụ nữ trợn tròn mắt, “Trước tận thế tôi có thể ăn bánh ngọt như vậy sao?”
Ăn được vài miếng, người phụ nữ dùng giấy gói gói lại chiếc bánh và nói sẽ mang về cho bố mẹ và em gái.
Trong quá trình trao đổi thức ăn với nhau, tình cảm giữa hai người đã phát triển rất nhiều, tình bạn của phụ nữ đôi khi thật kỳ diệu.
Miêu Tuệ Tuệ cũng biết rằng tên của người phụ nữ đó là Lư Mộng.
Hai người cùng nhau đi dạo, đi đến bìa rừng nhỏ, Lư Mộng đột nhiên nói rằng đã tới căn cứ của cô ấy.
Miêu Tuệ Tuệ nghi ngờ nhìn rừng cây rậm rạp, ở đây có căn cứ sao?
Lư Mộng kéo cô về phía trước, qua một góc khuất, cô nhìn thấy một căn cứ ẩn trong khu rừng rậm rạp.
Cô ấy cũng mời Miêu Tuệ Tuệ đến nhà của mình với tư cách là khách, còn nói rằng muốn mời cô ăn một bữa cơm để báo đáp chiếc bánh mì lúc nãy Miêu Tuệ Tuệ cho.
Miêu Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, bản thân mình cũng rất nhàn rỗi. Dù sao mình còn có cả sự bảo hộ của hệ thống nên đáp ứng luôn.
Hai người đi hơn mười phút mới đến căn cứ ẩn trong rừng cây,. Không ngờ căn cứ lại đơn giản như vậy, chỉ là nền đất được gia cố, tường nứt toác, còn có thực vật biến dị chui vào từ khe hở, họ bố trí người sống sót đứng ở ngoài bảo vệ. Nhìn thấy thực vật biến dị chui vào thì sử dụng dị năng giết chết bọn chúng.
Thậm chí Miêu Tuệ Tuệ còn không biết rằng thành phố H còn có một căn cứ.
"Thật ra đây cũng không hẳn là căn cứ, sau mùa hè chúng tôi tạm thời chuyển đến nơi này. Căn cứ trước đây bị nước lũ tràn ngập, đây là căn cứ bỏ hoang, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu." Lư Mộng không có chút oán giận nào, ngữ khí nhẹ nhàng như bàn luận về thời tiết hôm nay.
Người dân trong căn cứ cũng không trải qua nỗi sợ hãi và tuyệt vọng sau thảm họa, Miêu Tuệ Tuệ thậm chí có thể nghe thấy những cuộc trò chuyện và tiếng cười.
Miêu Tuệ Tuệ hơi ngạc nhiên trước thái độ tốt của những người trong căn cứ này.
"Mọi người luôn cho rằng cuộc sống luôn hướng về phía trước. Vui cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, không bằng cứ vui vẻ đi." Lư Mộng giải thích.
Sau đó, Miêu Tuệ Tuệ cũng đến gặp cha mẹ và em gái của Lư Mộng, họ đều hiền lành và tích cực. Thậm chí Miêu Tuệ Tuệ còn nghe ba mẹ Lư Mộng nói rằng họ muốn chơi xích đu bên ngoài lều.
Khi ăn, họ không lấy lương khô rau rừng mà Lư Mộng đã ăn trước đó ra, mà nghiến răng lấy phần gạo mà người nhà họ vẫn luôn luyến tiếc không dám ăn ra để nấu một bát cháo trong veo có thể nhìn thấy đáy.
Khi ăn, cô còn cảm nhận được mùi mốc của gạo nhưng Miêu Tuệ Tuệ vẫn ăn sạch sẽ.
Trước khi rời đi, Miêu Tuệ Tuệ thấy có chút thích căn cứ này. Nhìn bức tường bên ngoài đổ nát, Miêu Tuệ Tuệ suy nghĩ một chút, cuối cùng để lại địa chỉ của trấn, nói với họ rằng trấn nhỏ hoan nghênh họ đến sống ở đó bất cứ lúc nào.