Lữ Mộng dùng sức gật đầu: "Nếu gặp khó khăn, chúng tôi nhất định sẽ làm phiền."
Miêu Tuệ Tuệ lấy cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ để lại cho gia đình Lư Mộng một túi gạo.
Lư Mộng định đưa cô về nhưng Miêu Tuệ Tuệ từ chối, ba mẹ Lư Mộng nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của cô vẫn có chút lo lắng nhưng Lư Mộng đã nhìn thấy thực lực của cô nên họ không ép buộc, lặng lẽ nhét một thứ gì đó vào dưới tay của cô.
"Thứ này do chúng tôi tự mình làm, tôi biết cô rất tốt nhưng là khó tránh khỏi gặp phải tình huống ngoài ý muốn, lúc đó cô cứ ném cái này ra ngoài.”
Miêu Tuệ Tuệ nhìn xuống thì thấy rằng đó là một quả bom tự chế tạo, có vẻ như uy lực không nhỏ.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lữ Mộng, đối phương nở nụ cười đắc ý nhìn cô: “Chúng tôi chỉ là có thái độ tốt nhưng không phải quả hồng mềm. Không chủ động bắt nạt người khác, cũng không phải sợ bị người khác ức hiếp."
Sau khi đi một chặng đường dài, Miêu Tuệ Tuệ vẫn đang hồi tưởng về căn cứ xa lạ nhưng ấm áp này trong những ngày tận thế.
Miêu Tuệ Tuệ trở lại trấn nhỏ, thấy Lệ Lôi đang nói chuyện với hai người đàn ông có chút kích động.
Miêu Tuệ Tuệ nghĩ rằng Lệ Lôi đang bị bắt nạt, vì vậy cô vội vàng tiến lên nhưng không ngờ rằng bên kia là người phụ trách của một căn cứ.
Trước mặt người phụ trách cũng là các loại thảo dược khác nhau được sản xuất tại các thị trấn nhỏ.
Lệ Lôi lần lượt giới thiệu với anh ta.
Miêu Tuệ Tuệ không ngờ Lệ Lôi lại am hiểu dược lý như vậy, tác dụng của mỗi loại thảo dược cậu ấy đều biết cả.
"Ba mẹ em đều là giáo sư của khoa y, ở tận thế họ cũng làm bác sĩ ở căn cứ nên em thừa hưởng được như mưa dầm thấm lâu vậy, đọc qua rất nhiều sách về phương diện này cho nên am hiểu nhiều một chút.” Lệ Lôi giải thích.
Lúc này, người phụ trách cũng lộ ra vẻ mặt giống như Miêu Tuệ Tuệ, không biết phải làm sao.
Đi cùng anh ta còn có một vị Trung y, bọn họ xuất hiện lần này là vì tìm thảo dược thu về về điều chế ra thuốc thông thường cho tận thế. Sau tận thế không phải tất cả thực vật đều biến dị nhưng có rất ít thực vật vẫn còn nguyên vẹn. Những gì họ đang tìm kiếm, là một số loại thảo mộc trong số rất ít bộ phận này.
Nhưng sau khi tìm kiếm xung quanh không có kết quả, tôi phải quay lại, trên đường về họ tình cờ đi tới trấn nhỏ Hy Vọng và định ở lại qua đêm.
Khi họ đang than thở trong nhà hàng rằng lần sau họ sẽ đi xa hơn để tìm thảo dược, Lệ Lôi tình cờ nghe thấy họ nên cậu ấy vượt qua một số khó chịu trong lòng và tiến tới nói chuyện với họ, thế là cảnh tượng trước đó xuất hiện.
Người phụ trách và vị bác sĩ đi cùng nhìn xem các loại lá thuốc trước mặt, bác sĩ nhỏ giọng nói: "Đều là lá thuốc thượng hạng, so với thứ trước kia chúng ta nhìn qua còn tốt hơn."
Niềm vui trong mắt người phụ trách hiện rõ khi anh ta nghe những lời đó.
Anh ta xoa xoa tay, thật muốn tất cả, nhưng mang không nhiều tinh hạch, cuối cùng chọn một ít, hỏi: "Trưởng trấn, những thảo dược này cần bao nhiêu tinh hạch?"
Miêu Tuệ Tuệ báo cáo con số làm bọn họ kinh ngạc, bọn họ xác nhận mấy lần: "Thật sự là rẻ như vậy sao?"
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, đây được coi là một công việc kinh doanh không tốn kém nên giá cô đưa ra cũng không quá đắt, dựa trên tiêu chuẩn giá cả của trấn nhỏ.
Người phụ trách phấn khích đỏ mặt, hét lớn: "Tôi muốn tất cả các loại!"
Một lần nữa Miêu Tuệ Tuệ lại nhận được một lượng lớn tinh thạch, đủ để nâng cấp trấn nhỏ lên hai cấp.
Sau khi thanh toán tiền, Miêu Tuệ Tuệ yêu cầu người máy đi hái các loại thảo dược theo yêu cầu.
Bảo quản dược liệu có yêu cầu cao về nhiệt độ và môi trường, cho nên người phụ trách không chỉ mang theo thầy thuốc khi ra ngoài mà còn mang theo người sử dụng dị năng không gian.
Các loại thảo dược đều được đưa vào không gian khi chúng còn tươi.
Khi thỏa thuận của họ hoàn thành thì trời đã tối, Miêu Tuệ Tuệ tiễn người phụ trách kia đi, sau đó trở về nhà của trưởng trấn.
Trước cổng nhà trưởng trấn, Lệ Lôi cũng chào tạm biệt cô, trở về ký túc xá nhân viên của anh.
Sau khi về đến nhà, Miêu Tuệ Tuệ gọi cho mình một bát mì, sau đó mở giao diện cá nhân ra.