Trấn nhỏ đã được nâng cấp thêm hai cấp, từ cấp 45 lên cấp 47. Các tòa nhà dân cư mới xây đã được nâng lên hai tầng. Tại cửa thứ hai mới được xây của trấn, một cửa hàng nông sản và phụ phẩm mới đã được mở khóa. Cửa hàng này không khác cửa hàng ở cửa thứ nhất mấy, chỉ là diện tích lớn hơn một ít, hiện giờ đã là một siêu thị bán rau thịt rất có quy mô.
Miêu Tuệ Tuệ đặt cửa hàng nông sản và sản phẩm phụ không xa các tòa nhà dân cư, để người dân trấn thuận tiện mua rau và thịt họ cần cho nhu cầu hàng ngày.
Sau khi đặt xong, cô nhìn những tòa nhà khác đã thay đổi nhờ việc nâng cấp, nhưng vì chúng chỉ được nâng lên hai cấp nên thay đổi không rõ ràng lắm.
Sau khi xem, cô đóng giao diện cá nhân để chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, chiếc vòng đột nhiên nhận được một tin nhắn, cô mở ra xem, đó là Mạnh Diệp.
Miêu Tuệ Tuệ ngồi dậy từ trên giường, bấm vào tin nhắn, Mạnh Diệp mời cô ngày mai cùng nhau xem phim.
Nhìn thấy tin tức này, Miêu Tuệ Tuệ sửng sốt, do dự một hồi, cuối cùng đồng ý.
Trả lời tin nhắn xong, cô trằn trọc không ngủ được.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mắt mình đã thâm hơn một chút rồi.
Buổi chiều chiếu phim, trong tin nhắn Mạnh Diệp nói sau khi xem phim xong,anh ấy sẽ mời cô đi ăn tối.
Miêu Tuệ Tuệ tận dụng thời gian buổi sáng để xem cửa hàng nông sản và phụ phẩm mới mở ở cửa thứ hai. Cửa hàng mới toanh nhìn từ bên ngoài rất sáng sủa bắt mắt, rau và thịt được sắp xếp gọn gàng. Cô phải tự hỏi liệu con người máy sắp bát đĩa có mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay không.
Miêu Tuệ Tuệ đã thấy rất nhiều người ghé thăm cửa hàng nông sản và phụ phẩm,nhiều người trong số họ rất vui vì họ không phải đi xe vài phút để đến cửa hàng ở cửa thứ nhất để mua rau.
Sau khi xem cửa hàng mới, Miêu Tuệ Tuệ đạp xe trở lại nhà trưởng trấn.
Vì buổi chiều có hẹn nên cô cố ý trang điểm cho mình, mặc chiếc váy đã lâu không mặc rồi đứng trước gương chụp ảnh, trông xinh xắn đáng yêu.
Sau khi chụp ảnh xong, cô cảm thấy hành vi hiện tại của mình có chút khó hiểu nên cuối cùng quyết định thay chiếc váy không thoải mái và mặc bộ quần áo thường ngày thoải mái hơn.
Nhưng trước khi buổi chiều đến, Miêu Tuệ Tuệ đã phải lỡ hẹn.
Bởi vì hệ thống đưa ra một nhiệm vụ đặc biệt khác, Miêu Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ bất ngờ này, bực mình một hồi lâu. Cuối cùng chỉ có thể gửi tin nhắn cho Mạnh Diệp để hủy kèo này.
Mạnh Diệp đã nhanh chóng trả lời sau khi nhận được tin nhắn, bảo cô đừng lo lắng, ở bên ngoài chú ý an toàn, trong lời nói tiết lộ có thể đi cùng cô.
Nhưng Miêu Tuệ Tuệ từ chối.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn mình trong gương, thở dài cam chịu thay một bộ quần áo nhẹ hơn, sau đó gọi Lệ Lôi ở bên cạnh để cùng ra ngoài.
Lúc lên xe tốc hành chuyên dụng của trấn nhỏ, Lệ Lôi không khỏi mở to mắt, kinh ngạc nhìn vào bên trong xe.
Lần này họ được giao nhiệm vụ đến Thành phố L, một thành phố nơi các loài thực vật đột biến chạy loạn, để giải cứu những người sống sót.
Phía sau xe tốc hành có một dãy toa xe, xem ra lần này có không ít người cần cô cứu.
Tốc độ xe rất nhanh nhưng cũng không xóc chút nào, Lệ Lôi nhìn cảnh phóng nhanh qua ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn.
Xe chạy hồi lâu, đến trưa Miêu Tuệ Tuệ lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra chia cho Lệ Lôi.
Ba bốn giờ chiều, tốc độ xe tốc hành chậm lại, Miêu Tuệ Tuệ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Toàn bộ thành phố trước mặt cô được bao quanh bởi màu xanh của thực vật, có dây leo và các loại thực vật khác múa may giữa không trung, giống như để ăn mừng việc chiếm được thành phố.
Khi xe tốc hành đi vào thì khó tránh khỏi gặp vài vật cản bởi vì trên mặt đất toàn là thực vật biến dị bao phủ. Miêu Tuệ Tuệ thậm chí không thể tưởng tượng được những người sống sót có nơi nào để ở.
Lúc này, những người sống sót còn sót lại đều đang chen chúc trong một tầng hầm dưới lòng đất của thành phố này. Do bị thực vật biến dị chèn ép, không gian duy nhất mà họ có thể di chuyển là một căn phòng cách biệt, bên trong tràn đầy người một khe hở cũng không có.