Không thể tránh khỏi việc một số người không thể kiểm soát các phản ứng sinh lý của mình nên trong không khí tràn ngập mùi hôi tanh.
Bên ngoài tầng hầm đã bị thực vật biến dị chiếm đóng hoàn toàn, nơi này trước đây được gia cố qua dùng để đựng đồ ăn cho nên hiện tại bọn họ mới miễn cưỡng ở tạm đây được.
Một số thực vật biến dị bị mùi của con người hấp dẫn, từ khe cửa có một cành cây nhô ra, người ngồi ở cửa không thể động đậy. Chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi bị hút thành thây khô, người xung quanh muốn cứu nhưng bất lực. Nói một cách tàn nhẫn thì, may mắn thay, có cơ thể của anh ta che chắn ở trước, giúp không ai khác phải chịu đựng tai ương.
Một số người sống sót ở ngồi cửa sau bắt đầu run rẩy, sợ rằng mình cũng sẽ bị hút thành thây khô như vậy.
Nhưng trong cửa này thực vật biến dị không nhiều, cho nên cũng không gây ra bi kịch gì.
Lúc này, cửa sau đột nhiên bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu cứu nho nhỏ xen lẫn tiếng khóc: "Mời mở cửa cho chúng tôi vào, tôi có một đứa con gái, nó mới tám tuổi."
Nhưng là dị năng giả ngồi ở cửa từ chối thẳng: "Nếu mở cửa, thực vật biến dị tiến vào thì phải làm sao bây giờ? Không thể chỉ bởi vì hai người các cô mà lấy đi tính mạng của nhiều người như chúng tôi!"
"Nếu như trong thông đạo này không có thực vật biến dị, tôi và con gái vừa vặn qua bên kia, chỉ cần mở ra một khe hở thôi." Người phụ nữ ở bên ngoài nhẹ giọng cầu xin.
Dị năng giả chặn cửa không muốn rời đi, những dị năng giả bên trong cũng không thể chịu đựng được nữa: "Nếu ngoài cửa không có thực vật biến dị thì hãy để cô ấy vào trước. Bây giờ những người sống sót không còn nhiều nên chúng ta càng phải đoàn kết với nhau, huống chi còn có trẻ con.”
Dị năng giả ở cửa trừng mắt: "Anh đứng nói chuyện không đau lưng sao? Nếu mở cửa ra người đầu tiên gặp tai ương là tôi, hay chúng ta đổi vị trí đi?”
Ngay khi họ đang tranh cãi, có tiếng kéo lê ở hành lang phía sau.
Sau đó, người phụ nữ bên ngoài hét lên: "Bé con!"
“Mẹ, cứu con với.” Giọng nói trẻ con mang theo tiếng khóc đè nặng lên trái tim của mọi người trong phòng.
Giọng nói nhỏ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Mọi người trong phòng đều im lặng, lòng nặng trĩu, một cảm xúc buồn tẻ kéo dài thật lâu, người sống sót trước cửa hừ lạnh một tiếng, vùi đầu vào trong lòng, không để ý đến mọi người.
Thật lâu sau, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, nhưng lần này không ai lên tiếng.
Khi mọi người đang thắc mắc, cánh cửa đột nhiên bị một vật nặng đập vào, phát ra một tiếng nổ lớn, cả căn phòng đều rung chuyển.
Ngay sau đó, lại thêm một đòn nặng nề khác.
Sau vài cú đánh này, người sống sót dựa vào cửa phun ra một ngụm máu.
Cánh cửa cũng thay hình đổi dạng, lộ ra một cái lỗ lớn, lộ ra một khuôn mặt bê bết máu và có phần mất trí.
"Con gái tao chết rồi! Tao muốn mày chôn cùng! Tao muốn tất cả chúng mày phải chôn cùng con tao!" Giọng nói thê lương của người phụ nữ vang vọng khắp tầng hầm.
Giọng nói ở nơi này hấp dẫn số lượng thực vật biến dị lớn bên ngoài, rất nhanh chúng nó đã thông qua lỗ hổng chui vào. Người phụ nữ kia bị biến dị thực vật bao phủ nhưng lại không lộ ra vẻ đau đớn, trên miệng nở nụ cười quỷ dị. Trong tay còn xách theo một bình chữa cháy không biết lấy từ đâu.
Dị năng giả ở cửa là người đầu tiên gặp nạn, trực tiếp bị hút thành thây khô. Số ít người ở gần cửa cũng bị thực vật biến dị quấn chặt lấy.
Các dị năng giả khác ở trong phòng nhìn thấy vậy nhịn không được phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.
Mắt thấy thực vật biến dị sắp nuốt chửng mọi người ở đây, ầm một tiếng, từ trên đỉnh phá ra một cái lỗ lớn, ánh sáng từ trên chiếu xuống.
Một chiếc xe trông giống như một đoàn tàu chạy nhanh đến và dừng lại ở cửa trước.
Thực vật biến dị theo bản năng nhường chỗ cho một không gian an toàn xung quanh tàu tốc hành.
Miêu Tuệ Tuệ đầu ra ngoài: "Lên xe!"
Mặc kệ lý lịch của cô là gì hay hành vi của cô có kỳ lạ hay không. Mọi người như đang thấy được phao cứu sinh, chạy nhanh lên xe.
Một đoàn đông như kiến toàn bộ lên xe, cũng mặc kệ hành động của mình có chật vật hay không.
Sau khi mọi người lên xe, chiếc xe tốc hành nhanh chóng rời khỏi tầng hầm.
Chỉ còn lại một số thi thể dưới tầng hầm.
Khi xe chạy dưới trời nắng, mọi người đều cảm thấy may mắn sau khi sống sót qua thảm họa.