Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 158 - Chương 158 - Gặp Lại 2

Chương 158 - Gặp lại 2
Chương 158 - Gặp lại 2

Nhìn thấy những hạt tinh hạch nhiều màu sắc kia, ánh mắt của người phụ nữ suýt chút nữa biến thành màu xanh lục, những ân oán cùng oán hận trong quá khứ cũng hoàn toàn bị lãng quên.

Rốt cuộc, mụ ta không kìm được dục vọng, từ trong đám người chậm rãi bước ra.

Lệ Lôi đang ghi danh sách dược liệu cần thiết cho mỗi căn cứ, đột nhiên từ khóe mắt thoáng thấy một bóng người đang đi về phía mình, lạnh lùng không hiểu nổi.

“Lôi Lôi, Lôi Lôi, là tôi…” Bàn tay già nua khô héo của người phụ nữ đưa về phía Lệ Lôi, như muốn nắm lấy vạt áo cậu.

Lệ Lôi không có biểu tình gì quay mặt đi.

"Lôi Lôi, ngươi không biết tôi sao? Tôi là dì của cháu đấy, cháy cũng không biết hai tháng qua dì sống như thế nào. Hiện tại không có việc gì, người nhà chúng ta có thể ở cùng nhau, dì có thể giúp cháu quét dọn vệ sinh và nấu cơm nữa.” Người phụ nữ mặt dày nói.

“Không cần.” Lệ Lôi lạnh lùng từ chối.

Lệ Lôi đã quen với việc hèn nhát trước mặt phụ nữ này, nên nhất thời mụ ta không thể chấp nhận thái độ này của cậu, vừa định nổi giận thì nhìn thấy nhiều người đứng bên cạnh mình như vậy.

Có người đến từ căn cứ, có người đến từ trấn nhỏ, mụ ta đảo mắt nghĩ ngợi.

"Dì biết, hiện tại cháu đã tìm được một chỗ có điều kiện tốt, trở thành người có chức vị. Bọn dì là thân nhân nghèo khó kéo chân cháu lại, thôi quên đi, mẹ cháu đỡ nhờ dì chiếu cố nhiều năm như vậy, dì làm đến đây cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi.” Người phụ nữ chuyển chủ đề, nhu nhược nói, “Với cả chú của cháu cũng đã chết rồi, dì biết cháu không thích bọn dì nhưng cháu cũng không nên sát…”

Người phụ nữ cố tình ngập ngừng nói, để đủ chỗ cho trí tưởng tượng của mọi người.

Lệ Lôi cười lạnh một tiếng, cậu thật sự không hiểu sao một người phụ nữ lại có thể nói ra những lời nói trắng trợn như vậy.

Một số người trong căn cứ của họ không hiểu tại sao lá gan của phụ nữ này lại lớn như vậy, những gì họ đã tổn thương Lệ Lôi cũng không dám công khai quá nhiều, sau này còn phải sống ở địa bàn của người khác.

Người phụ nữ không nghĩ nhiều như vậy, trong ấn tượng của mụ ta, Lệ Lôi luôn là một người nhát gan. Bất luận bọn họ làm chuyện gì, cậu cũng chưa bao giờ phản kháng.

Một số người xung quanh không biết sự thật bắt đầu xì xào bàn tán.

Đây là những gì phụ nữ muốn, sự đắc ý trong mắt mụ ta chợt lóe rồi biến mất.

Lệ Lôi không phải là người giỏi ăn nói, đám đông thậm chí còn khiến cậu bối rối. Hai tháng qua mặc dù cậu đã tiến bộ rất nhiều, nhưng sự xuất hiện của đầu sỏ gây tội khiến sự thay đổi vất vả lắm mới có tiến triển tốt nháy mắt trở về nguyên dạng.

Cảm nhận được những ánh mắt và lời bình luận của những người xung quanh, Lệ Lôi bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, trong lòng có thứ gì đó sắp vỡ ra, rất giống với ngày cậu giết chú mình.

Khi Miêu Tuệ Tuệ chạy tới, cô nhìn thấy hai mắt Lệ Lôi đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng hung dữ, khác hẳn với cậu bé nhút nhát trước đây.

Lệ Lôi lại ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác mà khoa trương, cậu ghé vào tai người phụ nữ kia nói nhỏ: "Bà quên chú tôi chết như thế nào rồi sao? Để tôi giúp bà nhớ lại nhé? Dì... mẹ."

Cậu cố ý kéo dài thật lâu chữ cuối cùng, nháy mắt ký ức của người phụ nữ hiện về, khắp nơi là máu, thi thể nát vụn, hết thảy tựa hồ vẫn là ngày hôm qua.

“Cậu … đừng làm tôi sợ… Tôi nghe người ta nói ở trấn nhỏ không được phép đánh nhau.” Người phụ nữ khăng khăng.

"Ở trấn nhỏ làm không được, vậy bà cam đoan cả đời không rời trấn sao? Chỉ cần bà không làm cho tôi cảm thấy khá hơn, tôi liền giết bà. Bà nghĩ như thế nào đây?" Hốc mắt Lệ Lôi hơi đỏ nhưng nụ cười trên mặt lại đáng sợ. Nói về việc giết người nhưng ngữ khí thoải mái vui vẻ, giống như đang thảo luận về thời tiết hôm nay.

Lệ Lôi đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh một lượt, khi nhìn thấy những kẻ bắt nạt mình, ánh mắt của cậu luôn dừng lại thêm vài giây, điều này làm cho bọn họ bất an.

Cậu ấy đang muốn nói cái gì, một đôi tay đang kéo tay áo mình lại. Cậu ấy cúi đầu, bên người là Miêu Tuệ Tuệ đang thở hổn hển.

“Lệ Lôi?” Miêu Tuệ Tuệ nhạy bén cảm thấy được không thích hợp, hô to một tiếng.

“Chị Tuệ Tuệ.” Lệ Lôi cười, nụ cười vẫn thẹn thùng sạch sẽ như cũ như thể người vừa cười kiêu ngạo đến cực điểm kia không phải cậu ấy.

Bình Luận (0)
Comment