Trên đường đến đây Miêu Tuệ Tuệ đã được hệ thống trần thuật lại từng chữ một của cuộc đối thoại ở bên này, cô biết người phụ nữ trước mặt này trơ trẽn như thế nào.
Lệ Lôi là nhân viên đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô đương nhiên phải bảo vệ quyền lợi chính đáng cho nhân viên của mình.
Cô nhờ hệ thống hỗ trợ tìm ra kẻ đã bắt nạt Lệ Lôi trong đám đông, sau đó chỉ ra tất cả bọn họ.
“Mời đi đi, trấn nhỏ không hoan nghênh mấy người.” Mặt Miêu Tuệ Tuệ không chút cảm xúc kéo Lệ Lôi ra sau, sau đó nói.
"Vất vả như vậy chúng tôi mới đến được đây! Tại sao lại bị đuổi đi? !"
"Tôi thừa nhận mình từng là người khốn kiếp, nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, tất cả đều do chú dì của Lệ Lôi làm ra! Tôi cũng trả tiền, Lệ Lôi cháu muốn bao nhiêu tinh hạch? Chú sẽ đền cho cháu!” Dưới tình thế cấp bách, có người bóc trần toàn bộ hành động của chú dì Lệ Lôi.
Xung quanh xôn xao, đây là họ hàng, sao có thể ác độc như vậy!
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt buộc tội đều đổ dồn vào người phụ nữ.
“Tôi không cần tinh hạch.” Lệ Lôi nói.
"Lôi Lôi, trước kia là do dì mê muội, nhưng cháu xem đấy, dì không để cháu thiếu cơm ăn áo mặc, dì còn phí công nuôi dưỡng cháu nhiều năm như vậy…”
Phí công nuôi dưỡng? Tôi nhớ rõ, tinh thạch và lương thực của ba mẹ tôi không phải do bà lấy hết sao? Số lương thực và tinh thạch đấy đủ nuôi tôi bao nhiêu năm bà biết rõ. Còn bà thì sao? Một ngày cho tôi ăn một bữa, không phải loại nước bẩn thỉu thì chính là nửa miếng lương khô, bà còn không biết xấu hổ mà nói ra sao?” Lệ Lôi cười lạnh nói.
Lúc này Lệ Lôi mới lộ ra vẻ mặt khiến Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy kỳ lạ.
"Đừng nói nữa, loại người như mấy người không thể ở lại trấn nhỏ, nhanh chóng rời đi. Nếu tôi để người máy yêu cầu mọi người rời đi, sẽ không dễ dàng như bây giờ." Miêu Tuệ Tuệ không muốn nhìn thấy Lệ Lôi tự bóc ra vết sẹo của mình như này, nên mở miệng cắt ngang lời cậu ấy.
Tất cả những người bị chỉ điểm đều bị đuổi ra ngoài, có người ngang nhiên không chịu mà chửi bới.
"Cũng chỉ là cái loại bị lão tử làm cho..." Hắn còn chưa nói xong, một tiếng kêu rên truyền đến. Người máy đã đập chảo vào ót hắn ta, hắn hừ một tiếng rồi ngất đi.
Ngất xỉu ở bên ngoài trấn rất nguy hiểm, xung quanh ít người tình nguyện ra tay cứu người, cho nên người này cuối cùng thú biến dị kéo đi.
Những người khác bỏ chạy tứ phía, dì của Lệ Lôi chỉ trong chốc lát đã bị đuổi kịp, bị xé làm hai trong cuộc chiến giữa hai con thú biến dị.
Cảnh tượng này bị những người khác trong căn cứ nhìn thấy, bọn họ cũng không dám lộ ra vẻ tức giận.
“Mọi người đừng sợ, chỉ cần tuân thủ quy củ của trấn, có thể sinh hoạt vui vẻ ở nơi đây.” Miêu Tuệ Tuệ giải thích vài câu trước khi rời khỏi cổng.
Lệ Lôi đi theo sau cô.
Cách đó không xa, hai kẻ có ác ý với trấn nhỏ đang khoanh tay quan sát, sau khi nhìn thấy giá trị vũ lực và khả năng thực thi của người máy, cả hai bắt đầu nghĩ rằng việc đánh chiếm trấn có thể cần phải có kế hoạch lâu dài.
Khi Miêu Tuệ Tuệ đi về phía trước, cô ấy hỏi hệ thống rằng Lệ Lôi đang ở trong tình huống nào.
Câu trả lời mà hệ thống đưa ra là bởi vì thời kỳ bóng tối và trầm cảm kéo dài cho nên một nhân cách khác đã xuất hiện.
Tính cách này sẽ vô thức bảo vệ nhân vật chính hèn nhát khỏi bị tổn hại.
Hai nhân cách của Lệ Lôi khác hẳn với những người khác, họ không có ý tranh giành thể xác, họ sinh ra là để bảo vệ nhau. Khi nhân cách chính cực kỳ rối loạn, nhân cách phụ sẽ xuất hiện.
Lệ Lôi lo lắng đi theo phía sau Miêu Tuệ Tuệ, cậu ấy đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Theo cách nhìn của cậu ấy, Miêu Tuệ Tuệ đã đi về phía trước mà không nói một lời nào từ khi rời khỏi đám đông.
Cậu ấy hơi lo lắng rằng Miêu Tuệ Tuệ sẽ xa lánh mình vì điều này.
Chỉ một hành trình ngắn ngủi như vậy mà trong đầu cậu có rất nhiều suy nghĩ.
"Lát nữa làm xong việc thì em trở về nghỉ ngơi trước đi, chị phải đi khách sạn con nhộng, Bà Chu nói khách sạn con nhộng có sản phẩm mới nên bây giờ chị sẽ đi xem" Miêu Tuệ Tuệ xoay người nói với Lệ Lôi
Lệ Lôi mím môi: "Được."
Khi Miêu Tuệ Tuệ chuẩn bị rời đi, cậu ấy lại ngăn cô lại: "Chị Tuệ Tuệ . . . "