Miêu Tuệ Tuệ thở dài, trước tiên chỉ có thể đè nén lòng hiếu kỳ, để người máy mang người đến phòng họp.
Khi cô thay quần áo và bước vào phòng họp, nhóm người Chu Tước Huyền Vũ đã đợi hơn nửa giờ.
Sự kiên nhẫn của họ gần như cạn kiệt.
Khi nhìn thấy một cô gái trẻ như vậy là người phụ trách của trấn lớn như này, những người ở phía bên kia cảm thấy hơi khó tin.
Sự không thể tin được qua đi, nụ cười của Chu Tước trở nên rạng rỡ hơn, cô ta thích những người phụ nữ mạnh mẽ trong những ngày tận thế này.
"Lần này tôi tới đây là vì Thanh Long trong căn cứ của chúng tôi, hẳn là trưởng trấn đã nhìn thấy người này." Chu Tước và Huyền Vũ không nói chuyện, người đàn ông bên cạnh Chu Tước lên tiếng trước.
Lúc này Miêu Tuệ Tuệ mới nhớ đến nhóm người Thanh Long vẫn đang ở trong ngục dẫm máy may.
Cô gật đầu: "Ừ."
“Đám người Thanh Long đâu rồi? Phiền trưởng trấn dẫn chúng tôi đi gặp mặt được không?” Người đàn ông lại hỏi.
“Không biết, có lẽ là đi rồi.” Miêu Tuệ Tuệ cười dựa vào trên ghế, “Dù sao trấn này người nhiều như vậy, tôi không có cách nào biết được tung tích của mọi người.”
“Trên đường chúng ta tới đây có tin đồn Thanh Long bị thị trấn giam giữ.” Chu Tước không nhịn được nói.
"Thật sao? Chuyện bịa đặt như này, tại sao tôi lại không biết?" Miêu Tuệ Tuệ dang hai tay ra, vẻ mặt vô tội.
Huyền Vũ và Chu Tước nhìn nhau, sau đó yêu cầu thuộc hạ của mình lấy ra một vài viên tinh hạch cấp cao và đặt chúng lên bàn.
"Chúng tôi là thật tâm tới đây, chỉ là muốn xem một chút, cứu không được lại nói, đương nhiên là một cái giá khác." Huyền Vũ hút thuốc, nháy mắt sương khói bay khắp phòng.
"Chúng tôi biết rằng trấn rất mạnh mẽ và không muốn trở thành kẻ thù của cô." Chu Tước mỉm cười, cô ấy vẫn có ấn tượng tốt với cô gái này, vì vậy cô ấy không nói bất cứ điều gì quá nghiêm trọng.
Nhìn thấy viên tinh hạch sáng ngời, Miêu Tuệ Tuệ nheo mắt cười. Sau khi hỏi hệ thống, biết rằng hệ thống an ninh của nhà tù thậm chí còn an toàn hơn hệ thống của trấn nhỏ nên cô đồng ý đưa bọn họ đi xem.
Khi họ bước ra ngoài, dường như một công tắc nào đó đã được kích hoạt, một cánh cửa màu đen của nhà tù mọc lên từ mặt đất ngay lập tức.
Một vài người bước xuống từ cánh cửa màu đen, sau khi đi quanh một hành lang dài trong ánh sáng lờ mờ, cuối cùng họ cũng đến nơi giam giữ Thanh Long.
Ngay cả Chu Tước - người được cho là có trí nhớ tốt, cũng cảm thấy choáng váng.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, người này lắc đầu, vốn dĩ bọn họ muốn đánh dấu, nhưng đánh dấu xong quay người lại nó sẽ biến mất không còn một mảnh.
Biểu hiện của Chu Tước trở nên nghiêm túc, quả nhiên không khinh thường trấn này được!
Khi họ bước đến cổng nhà tù và nhìn thấy Thanh Long trước mặt, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Người đàn ông trước mặt không hề có tí liên quan nào với Thanh Long - người kiêu ngạo độc đoán, không chuyện ác nào không làm.
Thanh Long - người bị buộc phải cắt cái đầu hói của mình, đang khéo léo bước lên máy may, tấm vải trong tay hắn ta quay rất nhanh. Mỗi khoảnh khắc, một bộ quần áo hoàn chỉnh được tạo thành dưới bàn tay khéo léo của hắn ta, hắn ta có vẻ rất hài lòng với thành phẩm sản phẩm, khoé miệng còn nở ra nụ cười đầy hiền huệ và dịu dàng.
"Quần áo họ làm là quần áo cotton nguyên chất mà trấn sắp tung ra, đừng nhìn bọn họ cao lớn thô kệch mà tưởng họ may vá không giỏi. Tuy nhiên không có nhiều người lắm nên sản lượng thiếu, muốn mua phải xếp hàng.” Miêu Tuệ Tuệ cười tủm tỉm nói.
Cảm giác được có người tới cửa, Thanh Long theo phản xạ đứng lên, thẳng tắp đứng lên.
“Có người tới tìm cậu.” Người máy ngục giam gõ cửa sắt, ra hiệu Thanh Long đi ra.
Thanh Long nghe thấy vậy, cảm giác bối rối và không thể tin nhanh chóng lướt qua khuôn mặt.
Hắn ta được đưa đến phòng thăm hỏi, hắn ta, Huyền Vũ và Chu Tước nhìn nhau qua tấm kính.
Trong giây lát, đôi mắt của Thanh Long đỏ lên, miệng co lại, giống như một đứa trẻ bị sai vậy.
Hắn gõ cửa kính, cố gắng nói điều gì đó với họ, nhưng âm thanh không phát ra.
Người máy canh ngục ở bên cạnh ra hiệu cho anh ta cầm thiết bị có thể dùng để nói chuyện lên, Thanh Long nhanh chóng cầm một chiếc bánh tròn nhỏ đưa lên miệng.
Những người bên ngoài nghe thấy một tiếng kêu đau thấu tim: "Cứu tôi với! Đưa tôi ra ngoài! Tôi không muốn giẫm lên máy may nữa, tay tôi chai sạn rồi!"