Trong bầu không khí vốn rất nghiêm túc, một giọng nói không thể kìm được tiếng cười đặc biệt rõ ràng.
Khi mọi người quay đầu lại, họ thấy Chu Tước đang che miệng và khoe khoang một cách hạnh phúc, cuối cùng còn đau bụng vì cười.
“Xin lỗi, tôi là dân chuyên nghiệp nên thường không cười trừ khi không nhịn được.” Chu Tước lau nước mắt trên khóe mắt.
Huyền Vũ tức giận liếc nhìn cô ta rồi quay sang nhìn Thanh Long, anh ta bước đến chiếc ly và đặt tay lên nó. Nếu là chiếc ly bình thường thì hiện tại nó đã bị sức nóng của anh ta thổi bay rồi nhưng chiếc ly trước mặt thì không hề phản ứng, thậm chí Huyền Vũ còn cảm thấy dưới tay có một luồng điện ngứa ran.
Anh ta vội vàng rút tay ra, quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Miêu Tuệ Tuệ .
“Ở đây không thể sử dụng dị năng được.” Miêu Tuệ Tuệ nói.
Huyền Vũ cười cứng ngắc, từ vừa rồi anh ta có thể thấy được, bất kể là người phụ nữ này, nhà tù này, thậm chí là trấn nhỏ này, đối với nhiệt độ cao tỏa ra từ người anh ta đều không có chút phản ứng nào.
Điều này khiến Huyền Vũ - người luôn tự hào về khả năng của mình, lần đầu tiên cảm thấy thất vọng sau khi tận thế. Anh ta không khỏi muốn hỏi từ tận đáy lòng, đây là trấn nhỏ như thế nào vậy?
Người cũng đã thấy rồi, bọn họ cũng không trả lời có cứu Thanh Long ra ngoài hay không, xoay người rời đi. Mặc kệ tiếng gọi ầm ĩ của Thanh Long vẫn đang phát ra từ viên bánh tròn nhỏ, thê lương mà bất lực.
Khi họ ra khỏi nhà tù dưới lòng đất, cảm nhận được ánh nắng mặt trời ấm áp, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thật khó chịu khi ở trong bóng tối trong một thời gian dài.
"Không biết quy định của trưởng trấn ở đây là như thế nào? Nếu muốn chuộc Thanh Long, không biết tôi sẽ phải trả giá như thế nào?" Vừa ra khỏi tầng hầm, Huyền Vũ cũng gác lại ham muốn sở hữu trong lòng, chân thành dò hỏi.
Bọn họ đã nhận ra chênh lệch thực lực giữa bọn họ và trấn nhỏ, nếu như trước khi đến đây còn ôm tia hy vọng không chút để ý, nhưng sau khi đến, bọn họ hoàn toàn rút bỏ sự khinh thường lại.
"Theo tôi, tốt hơn là để cậu ta ở lại đây. Anh thấy đấy hiện giờ hắn ta càng trở nên đáng yêu hơn, tốt hơn nhiều so với người đã chết trước đó." Chu Tước khịt mũi.
Huyền Vũ rít một hơi thuốc: "Cô sẽ đi đối phó với mấy người ở căn cứ sao?”
"Tôi không đi, những người dưới trướng cậu ta làm loạn, bọn họ đều không phải người tốt. Tôi không muốn đối phó với nhiều người đàn ông hôi hám như vậy."
“Hiện giờ không có cách nào để mọi người có thể chuộc lại hắn ta, hiện tại trong lòng hắn ta vẫn chưa hoàn toàn xóa bỏ ác tâm của mình đối với trấn. Vừa rồi, ác ý này vẫn đang tăng lên. Chúng tôi cần đảm bảo rằng hắn ta không có ác ý với trấn nhỏ mới cho mấy người có thể chuộc lại. Hơn nữa, sau khi hắn ta rời khỏi trấn nhỏ thì dị năng sẽ bị hấp thụ hết, hoàn toàn trở thành người bình thường.
Những lời này làm tay Huyền Vũ run lên, hấp thụ dị năng? Liệu mấy lời này có phải trò đùa không vậy?
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Miêu Tuệ Tuệ khiến anh ta cảm thấy rằng điều này có thể là sự thật.
Ngay lập tức, Chu Tước lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với Miêu Tuệ Tuệ .
Huyền Vũ yên lặng hút một điếu thuốc: "Được, khi nào chuộc được người, chúng tôi lại tới."
Sau khi nói xong, bốn người nhanh chóng tạm biệt Miêu Tuệ Tuệ rồi rời đi. Thậm chí dự định muốn ở trấn nhỏ hưởng thụ còn chưa kịp thực thi.
Sau một đêm đi đường bọn họ đã trở lại căn cứ của mình.
Chờ khi trở lại căn cứ, đối mặt với sự chất vấn của thuộc hạ Thanh Long , họ đã nói thẳng tất cả những gì đã chứng kiến.
"Lão đại Huyền Vũ, anh lợi hại như vậy, tại sao lại sợ một người phụ nữ xây lên trấn nhỏ?"
Câu hỏi âm dương quái khí này khiến sắc Huyền Vũ lập tức trầm xuống, ở trấn nhỏ anh ta biểu hiện rất lúng túng nhưng nó không biểu hiện anh ta là người dễ nói chuyện.
Đôi khi những người biết tức thời mới có thể sống lâu, còn những người làm những việc không suy nghĩ sẽ chỉ đến gần hơn với cái chết thôi!
Chỉ nghe “phịch” một tiếng,người vừa lên tiếng bay ra ngoài như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu, co quắp hai cái rồi im bặt.
“Lời này tôi lưu lại ở đây, mấy người nguyện ý thì tự đi mà cứu mình!” Sắc mặt Huyền Vũ trầm xuống, không ai dám nói thêm lời nào.