Thực ra họ cũng không thật lòng lắm, nhưng chẳng qua chuyện có liên quan đến lợi ích của mình, đương nhiên sẽ quyết liệt hơn.
Chu Tước cười khẩy, quay người bỏ đi.
Mãi sau đó Miêu Tuệ Tuệ mới có thời gian quay lại nhà trưởng trấn của mình để kiểm tra trạng thái nâng cấp.
Lần này, nút không gian cộng với vật tư và một số loại thảo mộc được bán ra, tổng cộng thu hoạch được hơn 20 tỷ viên tinh hạch cấp một.
Nhìn thấy chuỗi số “0” chói lóa trước mặt, Miêu Tuệ Tuệ nheo mắt lại.
Mặc dù biết rằng phần lớn trong số đó sẽ được sử dụng để xây dựng trấn nhỏ , nhưng Miêu Tuệ Tuệ vẫn cảm thấy rất vui.
Giao diện của hệ thống lại xuất hiện một số hộp thoại trong suốt.
"Tinh hạch đã đạt tới 10 tỷ, bạn có muốn chi 5 tỷ tinh hạch để bắt đầu chuyển phát nhanh bò điên đến khắp mọi miền trên đất nước không?”
"Bạn có muốn chi 10 tỷ tinh hạch để đặt hai mươi máy bán hàng tự phục vụ trên toàn quốc không?"
"Bạn có muốn chi một tỷ tinh hạch cấp một để mở khóa bản đồ mới của trấn không?"
…
Đằng sau còn có một số gợi ý để mở khóa bản đồ mới của thị trấn.
Có quá nhiều vị trí nên Miêu Tuệ Tuệ không biết nên bắt đầu chọn từ nơi nào.
Mặc dù Miêu Tuệ Tuệ vẫn còn nghi ngờ trong lòng nhưng cô cứ chọn tất cả trước đã.
Sau khi nhấp vào hộp thoại trong suốt, vẫn còn rất nhiều tinh hạch, đủ cho trấn nhỏ tăng lên cấp 72.
Sau cấp 70, cuối cùng trấn nhỏ đã mở khóa tàu tốc hành. Miêu Tuệ Tuệ nhìn con tàu nhỏ trên bản đồ 3D, thiếu chút nữa vui phát khóc.
Cô nhìn nó một lúc, tinh ý nhận ra rằng toa tàu nhỏ này dường như khác với toa tàu tốc hành mà cô đã đi.
"Trước đây tôi đã nói với ký chủ rồi đó, xe lửa nhỏ còn cần nâng cấp mới có thể trở thành loại xe lửa tốc hành mà ký chủ đã đi.”
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, hình như mình đã từng nghe rồi.
Sau khi nâng cấp, hầu hết các tiện ích ở cửa thứ hai đã được mở khoá, bây giờ đã náo nhiệt giống như cửa thứ nhất rồi!
Ngôi nhà hai tầng ban đầu của trưởng trấn Miêu Tuệ Tuệ đã trở thành một biệt thự sang trọng năm tầng với một tầng hầm bên dưới.
Một mảnh đất cách cửa thứ hai không xa đã được xây thành khu huấn luyện sau khi Miêu Tuệ Tuệ trả một tỷ tinh hạch cấp một.
Sau một hồi lăn lộn thì sắc trời đã tối, Miêu Tuệ Tuệ duỗi eo, xoa xoa cái cổ đau nhức. Sau đó mở cửa sổ phòng ngủ tầng hai ra, ánh trăng lạnh lẽo lập tức tràn vào từ bên ngoài.
Không khí trong lành từ bên ngoài cũng đang tranh giành để vào nhà.
Miêu Tuệ Tuệ hít một hơi thật sâu, cảm thấy cơn buồn ngủ của mình đã đỡ hơn một chút.
“Miêu Tuệ Tuệ.” Một giọng nói đột nhiên ngăn cô lại, Miêu Tuệ Tuệ cúi đầu nhìn, là Mạnh Diệp.
Mạnh Diệp đang cầm một chiếc túi nhựa trên tay, bên trong có vẻ như đựng đủ loại thịt và rau.
“Cô có muốn cùng nhau ăn lẩu không?” Mạnh Diệp hỏi: “Tôi đã gửi tin nhắn đến vòng tay của cô, mà cô không trả lời.”
Miêu Tuệ Tuệ mở chiếc vòng tay, cô thấy rằng thực sự có một tin nhắn chưa đọc.
“Vừa rồi tôi bận, không nhìn thấy, thật xin lỗi anh.” Miêu Tuệ Tuệ tức giận vỗ vỗ đầu của mình.
“Không có việc gì, chúng ta ăn cùng nhau đi?” Mạnh Diệp giơ túi trong tay lên, “Đi đến nhà Hạ Đào và Đường Đồng ăn cơm đi, bọn họ đặc biệt bảo tôi tới mời cô.”
Thật ra đây là cố ý một chút, sau khi Mạnh Diệp nhận được tin muốn đi ăn lẩu, tùy tiện gửi tin nhắn nói rằng mình sẽ đền gần nhà trưởng trấn mua chút đồ ăn.
Khi từ trưởng trấn được nhắc đến, đương nhiên Hạ Đào sẽ yêu cầu anh gọi trưởng trấn đi cùng, cuối cùng kế hoạch tâm cơ này của Mạnh Diệp đã hoàn thành.
Chung quy Miêu Tuệ Tuệ vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của nồi lẩu, gật đầu, thay quần áo rồi đi xuống lầu.
Mạnh Diệp vẫn đứng đó đợi cô, anh ấy mặc thường phục, dáng người cao thẳng nên trong đám người liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Miêu Tuệ Tuệ lon ton chạy tới, trong tay cầm một ly đồ uống có ga, đây là nước giải khát mới được mở khóa trong cửa hàng sau khi nâng cấp, ngày mai sẽ được bán trong siêu thị.
Mạnh Diệp đưa một tay ra để lấy đồ uống có ga trong tay cô.
“Thật ra cô không cần mang thêm thứ gì đâu.” Mạnh Diệp nói
Miêu Tuệ Tuệ đáp lại: “Không sao, dù sao cũng không đắt, cứ để mọi người thử một cái gì đó mới hơn.”