Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà của Hạ Đào.
Đồ uống có ga do Miêu Tuệ Tuệ mang đến thực sự được mọi người hoan nghênh, thậm chí Hạ Đào còn ôm và hôn Miêu Tuệ Tuệ.
Rốt cuộc, đồ uống có ga rất được hoan nghênh trước khi tận thế đến.
Nước cốt lẩu được mua trong siêu thị ở trấn nhỏ, ở chỗ này đang có một nhóm người chen chúc nhau để thái thịt hoặc nhặt rau.
Miêu Tuệ Tuệ đã lâu không được trải qua cảm giác náo nhiệt như vậy nên khoé miệng vẫn luôn nở nụ cười.
Chờ đến khi nước được đổ vào nước cốt lẩu, mùi bơ thơm nồng bắt đầu lan tỏa khắp nhà.
Khi đĩa thịt được đặt xuống, nháy mắt đã bị cướp gần hết. Ở hiệp đầu tiên, Miêu Tuệ Tuệ ngơ ngác cắn đũa. Đợi đến hiệp thứ hai, cô cũng nhanh tay gắp được một miếng thịt, chưa kịp làm gì thêm thì nồi lại trống không.
Lúc này, một cái đũa đang gắp miếng thịt được đưa tới đây, Mạnh Diệp thu tay lại: “Bọn họ ăn cơm vẫn luôn thế này, cô đừng để ý. Cô muốn ăn gì để tôi gắp cho.”
Đào Mạt ở bên cạnh thở dài một tiếng, đem bát đưa tới: "Đội trưởng, em cũng muốn ăn thịt."
Mạnh Diệp liếc mắt hình viên đạn sắc lẹm tới , Đào Mặc lập tức trở nên thành thật, đem thịt trong bát của mình đưa cho Lê Mộng Nhuỵ ở bên cạnh.
Ở phía đối diện, Dư Minh Kiệt cũng đang gắp đồ ăn cho Chung An Thanh, nhìn qua Chung An Thanh không còn kháng cự như trước, nhưng vẻ mặt vẫn có chút cứng nhắc.
Hết bữa ăn, Miêu Tuệ Tuệ đã thành công ăn no căng dưới sự giúp đỡ của Mạnh Diệp.
Sau khi ra khỏi nhà của Hạ Đào, Miêu Tuệ Tuệ vỗ bụng: "Cảm ơn vì đã mời tôi, đã lâu rồi tôi không được vui như thế này."
Mặc dù có cuộc sống no đủ nhưng cô vẫn luôn sống ở trong một thế giới xa lạ, đối mặt với một nhóm người xa lạ. Xung quanh không có những toà nhà quen thuộc, cũng chả có những đồng nghiệp và bạn bè quen thuộc. Cho dù có nhiều tinh hạch đến đâu cũng không thể nào lấp đầy sự cô đơn trong nội tâm của cô.
Cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của cô, Mạnh Diệp vô thức đưa tay ra, nhưng lại thu lại ngay khi chạm vào vai Miêu Tuệ Tuệ
Đêm đó, Miêu Tuệ Tuệ ngủ ngon và có một giấc mơ ngọt ngào.
Ở cửa trấn đã xây dựng một nhà ga, phong cách của nhà ga giống như những ngôi nhà trong trấn, bao phủ một khu vực rộng lớn, trên đó có hai chữ sáng ngời, “nhà ga”
Lúc này, rất nhiều người dân bu vào xem vì tò mò.
Miêu Tuệ Tuệ cũng đi vào cùng với đám đông, trong lối đi có một màn hình 3D bao quanh mô phỏng thời tiết và cảnh vật. Lúc này đang phát tin về cảnh mùa xuân, những cánh hoa theo gió tung bay, như thể bạn đang thực sự ở trong cảnh đó.
Miêu Tuệ Tuệ thấy nhiều người dừng lại ở lối đi này, họ cầm chiếc vòng tay lên để chụp ảnh, không muốn rời đi.
Đi qua thông đạo là một đại sảnh rộng rãi, trong đại sảnh còn có rất nhiều người máy như cũ, sẵn sàng trợ giúp mọi người bất cứ lúc nào.
Miêu Tuệ Tuệ đã xem một lúc lâu nhưng không tìm thấy nơi nào bán vé.
Cô đã hỏi người máy mới biết chỉ cần nhận diện khuôn mặt với người máy, số tiền sẽ trực tiếp trừ từ vòng tay cá nhân.
Điều này cũng ngăn chặn việc trốn vé.
Một vé khứ hồi có giá một tinh hạch cấp hai.
Mỗi ngày có hai chuyến tàu, lộ trình mỗi ngày khác nhau. Một vòng xe sẽ chạy quanh cả nước, vòng tiếp theo sẽ tuần hoàn lại như vậy.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy một người dân trấn quen thuộc đang xếp hàng chờ kiểm tra vé, cô tò mò đi tới hỏi thăm thì biết rằng người bên kia sẽ đến căn cứ ở thành phố C. Nghe nói rằng bác cả của anh ta đang ở căn cứ thành phố C, bởi vì lớn tuổi nên đi lại không được thuận tiện. Đã hai năm rồi anh ta chưa gặp lại chú hai, từ khi cha mẹ qua đời chỉ còn người chú này là thân nhân duy nhất.
Lần này anh ta còn mang theo một ít đồ ăn và quần áo, nếu có điều kiện sẽ đưa cả bác cả về trấn.
Người dân trấn còn cực kì nhiệt tình lấy chiếc vòng ra và dạy cô cách kiểm tra lộ trình hôm nay. Lộ trình hàng ngày của xe sẽ được phát trên vòng tay, đồng thời cũng sẽ đính kèm hướng dẫn cách mua vé trực tiếp trên vòng.
Điểm quan trọng nhất là nó tuyệt đối an toàn trong một phạm vi nhất định của đoàn tàu.
Là trưởng trấn, cô lại không biết nhiều như người dân trấn, Miêu Tuệ Tuệ hơi đỏ mặt, nhưng cô vẫn học tập chăm chỉ.