Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 167 - Chương 167 - Sói Con

Chương 167 - Sói con
Chương 167 - Sói con

Có các bước chi tiết để dạy họ cách sử dụng máy bán hàng tự động, nó rất đơn giản và dễ vận hành nên họ nhìn một lần là có thể học được cách sử dụng.

Cậu bé xem giá trên đó một lúc, cuối cùng mua một bao gạo nhỏ.

Khi bao gạo rơi từ trên cao xuống gây tiếng vang, ánh mắt cậu ta dịu đi rất nhiều.

Nghĩ nghĩ, cậu ta lại tìm thêm vài viên tinh hạch cấp một, mua một cái bánh mì nhỏ bỏ vào trong túi.

Thấy cậu ta thật sự mua đồ vật từ bên trong máy bán hàng, mấy người không kìm được hiếu kỳ đi tới, nhìn cơm và bánh mì trong tay cậu bé, trong mắt nhất thời lộ ra tham lam.

“Sói con, trong nhà chỉ có cháu và em gái, mua nhiều như vậy ăn có hết không?” Một người ác ý hỏi.

Cậu ta không có trả lời, xoay người muốn rời đi, lại bị mấy người ngăn lại: "Chúng tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là giúp cháu nhìn xem đồ cháu đã mua có phải là thật hay không."

Nếu tròng mắt của họ không suýt rơi vào những vật dụng mà mình đang cầm, có lẽ cậu ta sẽ tin điều đó mất.

“Không, cút đi!” Giọng nói của thiếu niên đang ở giai đoạn vỡ giọng nên có chút khàn khàn.

“Đừng có kiểu rượu mời không uống lại thích rượu phạt!” Một người khác hung tợn nói, “Bọn tao không phải người ngu xuẩn như tên ngốc Vương Tam kia đâu.”

Vương Tam chính là côn đồ bị cậu ta giết chết.

Trong khi nói chuyện, một số người đàn ông lấy vũ khí sắc bén từ trong túi ra, dường như muốn tỏ ra cứng rắn.

Cậu ta nắm chặt túi, hằn học nhìn mấy người trước mặt, trong lòng tính toán phải làm sao để thoát ra ngoài.

Mấy người phía trước đã vươn tay muốn cướp, theo bản năng cậu ta nghiêng người tránh đi, nhưng động tác như tưởng tượng cũng không có rơi vào người cậu.

Cậu ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy người vừa rồi còn cực kỳ kiêu ngạo đã ngã xuống đất sùi bọt mép, thân thể còn có chút co quắp.

Cậu kinh hãi, trong giây lát đã không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cậu ta quay đầu nhìn về phía máy bán hàng tự động, lúc này đèn đỏ trên máy bán hàng tự động đã sáng, cậu ta nhìn thấy dòng chữ nhắc nhở trên đó, không được phép giật đồ ăn của người khác, không được phép đánh nhau, và không được phép phá hủy máy bán hàng tự động .

Khóe miệng cậu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ôm chặt thức ăn trong tay, nhanh chóng chạy đi.

Vì tình cảnh thê thảm của những người đàn ông vừa rồi đã bị những người sống sót ở cổng nhìn thấy, đương nhiên không ai dám bước tới giật lấy nhưng họ vẫn nhìn đỏ mắt bao gạo hiện rõ qua túi nilon nên những người sống sót ở cửa đổ xô đến máy bán hàng tự động.

Mọi người chen chúc nhau, cố gắng là người đầu tiên nhưng chẳng mấy chốc, họ cảm thấy có một dòng điện chạy chầm chậm xung quanh mình.

Họ lập tức nghĩ đến những người đang sùi bọt mép sau khi bị sốc và vẫn đang nằm trên mặt đất.

Những người sống sót lập tức xếp thành một hàng dài, không còn chen lấn nữa, quả nhiên cảm giác điện giật trên người cũng biến mất.

Người sống sót đầu tiên dùng tinh hạch để mua một thùng mì ăn liền và một thùng nước, khi đồ tiếp tế thực sự đến tay người sống sót, tay lấy đồ của anh ta bắt đầu run, phải mấy lần mới lấy được đồ của mình ra khỏi tủ.

Những người sống sót phía sau thậm chí còn sôi nổi hơn, âm thanh của các cuộc thảo luận không tự chủ được trở nên lớn hơn.

Từng người một xếp hàng mua đồ, cả đoàn thấy dài thêm mà không thấy ngắn, bất tri bất giác đã hết một buổi sáng.

Lúc này mọi người ở căn cứ thành phố F cũng đắm chìm trong niềm vui mua đồ, hình như đã gần trưa nhưng mọi người không hề cảm thấy mệt mỏi, hàng dài xếp hàng trước máy bán hàng tự động không thấy đuôi.

Lúc này, ánh mắt của một trong những người sống sót rơi vào một tòa kiến ​​trúc xa lạ ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Trước kia có thứ này ở đây sao?”

Đồng bạn phía sau cũng nghi hoặc gãi đầu: "Hình như không có... Đây là cái quỷ gì vậy?"

"Tôi nhìn giống như cái nhà ga, ha ha, nhưng làm sao có thể, giao thông đã tê liệt nhiều năm." Người sống sót bên cạnh nói.

"Nhưng mà nhìn thực sự giống nhà ga đấy, chẳng lẽ là được xây từ trước đây? Tuy nhiên tôi chưa từng thấy qua, làm gì có ai rảnh rỗi mà đi sửa chữa nhà ga làm gì?"

Ngay khi cuộc thảo luận của họ đang diễn ra bất tận, mặt đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Mới đầu không ai chú ý tới, nhưng dần dần, không chỉ có mặt đất rung chuyển, bên tai còn xuất hiện vài âm thanh.

Bình Luận (0)
Comment