Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 169 - Chương 169 - Gặp Lại Người Thân 2

Chương 169 - Gặp lại người thân 2
Chương 169 - Gặp lại người thân 2

Bác trai mặc dù cảm động nhưng vẫn xua tay: "Bọn bác lại kéo cháu xuống, một ông già và một phụ nữ mang thai tốn rất nhiều tinh hạch, cháu đừng lo cho bác."

"Trong trấn nhỏ tiêu hao không đắt, một viên tinh hạch cấp hai có thể mua được rất nhiều thứ. Bình thường cháu vẫn đi ra ngoài kiếm tinh hạch, hơn nữa cháu cũng làm việc trong nhà máy, tích phân kiếm được ở nhà máy có thể đổi được thức ăn, dạo này còn đổi được nhu yếu phẩm hàng ngày. Cháu mới đến hai tháng đã tích được không ít tinh hạch.” Cung Cường nỗ lực thuyết phục bác trai và em gái của mình.

Có lẽ do lời nói của Cung Cường quá hấp dẫn nên cuối cùng bác trai và em gái cũng đồng ý.

Buổi chiều chuyến tàu về sẽ đi ngang qua căn cứ thành phố F, bọn họ đơn giản là thu dọn hành lý, Cung Cường tìm cớ dẫn bọn họ ra khỏi lều, tìm một chỗ vắng người, lấy đồ ăn còn bốc hơi trong ba lô ra.

Nó được đóng gói trong một chiếc bình giữ nhiệt, bình giữ nhiệt là một vật phẩm mới được mở khóa trong trấn. Trong trường hợp bình thường, bình giữ nhiệt có thể giữ đồ ăn ấm và tươi trong 48 giờ, hơn nữa nó được rất nhiều người trong trấn yêu thích nên thường xuyên cháy hàng.

"Đây là súp gà, đây là thịt lợn băm xào với ớt xanh, và đây là gà Cung Bảo, cháu đã dùng tích phân để đổi lấy thức ăn, hai người nếm thử xem. Em gái đang mang thai thì uống nhiều canh gà hơn đi. Canh gà nấu ở trấn

không có tí dầu mỡ nào.”

Bác trai và em gái thậm chí còn không dám gắp, những món ăn như vậy đã lâu không được nhìn thấy trong những ngày tận thế, giá trị của nó sợ rằng có thể sánh với vàng trước tận thế.

Dưới sự thúc giục của Cung Cường, họ vẫn gắp một miếng cho vào miệng, thức ăn ngon trên đầu lưỡi lập tức nổ tung, khiến cả hai đều sững sờ.

Một lúc lâu sau, nước mắt của cô em gái chảy dài trên má, cô ấy cười khẩy: "Chu Vạn Ý chỉ vì một bát trứng bác mà bỏ đi theo người khác. Nếu anh ta biết hôm nay chúng ta còn có thể ăn canh thịt gà, không biết bụng có kêu không.”

Chu Vạn Ý là chồng của em gái. À không, phải nói là chồng cũ của em ấy mới đúng.

Ăn cơm xong cũng đã gần đến giờ, bọn họ mang theo ít hành lý đi bộ ra nhà ga ở ngoài căn cứ.

Vẫn còn khá nhiều người xếp hàng tại các máy bán hàng tự động.

Ngay khi bước đến máy bán hàng tự động, họ đã bị ai đó chặn lại.

Nói chính xác, người bị chặn lại không phải là Cung Cường mà là cô em gái trông yếu ớt.

"Hoàng Quyên, không ngờ tới, chúng ta mới xa cách không bao lâu, cô đã có người đàn ông khác." Một thanh âm chua ngoa vang lên sau lưng bọn họ.

Chẳng trách Chu Vạn Ý không nhận ra được Cung Cường, đã nhiều năm không gặp, Cung Cường mặt có da thịt, ăn mặc sạch sẽ đúng là nhất thời không thể nhận ra

Đứng bên cạnh Chu Vạn Ý là một người phụ nữ có thân hình to gấp ba lần Hoàng Quyên, bà ta nhìn Hoàng Quyên và đứa trẻ trong bụng, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

Cung Cường nghe thấy giọng nói nên quay đầu lại, cười lạnh nói: "Chu Vạn Ý, mày giữ mồm giữ miệng, nhìn kỹ xem tao là ai?”

Chu Vạn Ý liếc nhìn anh ta mấy lần, không ngừng lục lọi trong trí nhớ, rốt cuộc nhớ tới người trước mắt là ai, sắc mặt biến đổi: “Đúng vậy... là anh họ, anh mang theo mấy người cha vợ đi đâu vậy?"

“Tao đưa bọn họ trở về trấn nhỏ, miễn cho nhìn thấy

sắc mặt ghê tởm của một số người ở nơi này.” Cung Cường cười lạnh nói.

"Anh họ không thể nói như vậy được, em và Quyên Nhi là chia tay trong hoà bình. Hơn nữa không có em, gánh nặng về miệng ăn của bọn họ chẳng phải sẽ nhẹ đi rất nhiều sao?"

Cung Cường thiếu chút nữa tức giận đến cười lớn, đây là lần đầu tiên anh ta nghe có người nói về vấn đề ngoại tình một cách mới mẻ và tinh tế như vậy, như thể bị oan uổng lắm vậy.

“Mày nói hay đấy, mày đến cũng thật đúng lúc, mày mà không tìm đến đây thì tao cũng đi tìm mày để tính sổ thật tốt.”Cung Cường xắn tay áo, vừa định xông lên trước, nhưng một số người đàn ông lực lưỡng đã xuất hiện bên cạnh Chu Vạn Ý.

“Ai kêu mày làm khó anh ấy, hiện tại anh ấy là do tao che chở.” Một giọng nói chói tai của người phụ nữ vang lên.

Ngay tức khắc, trên mặt Chụ Vạn Ý lộ ra một tia đắc ý, tuy rằng trước tận thế mình rất sợ hãi vị anh họ này, nhưng hiện tại lại được người che chở, xem ai dám làm gì hắn!

Bình Luận (0)
Comment