Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 170

Chương 170 -
Chương 170 -

Những người xung quanh xem náo nhiệt không nói một lời, người phụ nữ mập mạp là họ hàng của một tiểu thủ lĩnh trong căn cứ. Bà ta vẫn luôn dựa vào mối quan hệ này mà tác oai tác quái, chỉ cần có người dám phản kháng bà ta thì tháng sau sẽ không mua được lương thực nữa.

Ngay lúc hai bên đàn giương cung bạt kiếm, người đứng đầu căn cứ của Thành phố F đã chen qua đám đông và bước vào.

Người phụ nữ mập mạp lúc này vẫn là gay gắt nói: "... Chú tao là xxx, chúng máy ai dám giúp? Tháng sau còn muốn mua lương khô không?"

“Hóa ra căn cứ của chúng ta có thể mua lương khô hay không là do cô quyết định sao?” Một giọng không phân biệt được vui buồn truyền đến từ phía sau người phụ nữ mập mạp.

"Đương nhiên! Tao. . . " Mập mạp còn muốn nói tiếp, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy mặt của trưởng căn cứ, đầu lập tức tê dại.

"Tôi sẽ điều tra thật kỹ chuyện của xxx, đồng thời cũng sẽ giải quyết chuyện tranh cãi các người ở căn cứ mà không nói cho tôi biết!" Anh ta xoay người nhưng sắc mặt lại trở nên nhu hòa hơn, "Anh muốn trở về trấn nhỏ Hy Vọng tới sao? Đường đi sẽ vất vả, hãy nhớ gửi lời cảm ơn của tôi đến trưởng trấn, chiếc máy bán hàng tự động này đã giúp ích rất nhiều cho chúng tôi ”.

Cuối cùng, trước khi họ rời đi, trưởng căn cứ đã lấy rất nhiều vật tư cho họ mang theo.

Cung Cường và hai người kia chưa bao giờ được đối xử lịch sự như vậy, vẫn cảm thấy choáng váng cho đến khi họ được đưa lên tàu, Chu Vạn Ý thấy thế trên mặt cũng dần dần lộ ra sự hối hận. Nếu biết vợ của mình còn cách như vậy, còn lâu hắn ta mới tình nguyện đi theo một người phụ nữ già béo chỉ để được ăn no. Theo bản năng, hắn chạy theo hướng xe lửa nhưng cuối cùng cũng có thể bất lực nhìn xe lửa đi xa dần.

Trên chuyến tàu trở về có nhiều người hơn lúc đi.

Vì bác trai và em gái không có dây đeo tay, Cung Cường đã sử dụng chiếc vòng tay của chính mình để giúp hai người bù lại tiền vé.

Ai không có dây đeo cổ tay thì sẽ lấy tạm vé giấy, bác trai và em gái rất tò mò với điều mới lạ này nên nhìn qua nhìn lại rất nhiều lần

Bác trai hơi lo lắng rằng con gái mình đang mang thai đi tàu hoả sẽ thấy khó chịu nhưng ghế ngồi trên xe rất mềm. Hơn nữa suốt chuyến đi không bị xóc nảy, em gái nói rằng cô ấy chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.

Trên đường đi, họ ăn đồ ăn mà Cung Cường mang trấn nhỏ, bánh mì mềm, sữa ngọt, vừa ăn vừa trò chuyện với ông nội và người cháu trai ở ghế bên cạnh. Bác trai vốn là người nói nhiều, người dân trấn ở đối diện cũng vui vẻ nói chuyện với bác trai đến khi về trấn nhỏ.

Cung Cường và người dân trấn kia đều đang làm việc trong một nhà máy, nghe cuộc trò chuyện giữa Cung Cường và người dân trấn ở đối diện, sự lo lắng trong lòng những người sống sót khác được đưa đến trấn nhỏ dường như đã tiêu tan rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến trấn, khi họ ra khỏi nhà ga, một luồng không khí trong lành thổi vào mặt họ, với cây xanh và hoa đỏ, hoàng hôn ấm áp và cả những tòa nhà sạch đẹp. Dễ dàng có thể nhìn thấy người dân trấn ở khắp mọi nơi, còn nhìn thấy các chiếc xe đạp xếp ngay ngắn trong trấn.

"Nơi cháu ở đã được nâng cấp thành huyện thành và được mở rộng rất nhiều. Cháu nghe người đầu tiên chuyển đến trấn nhỏ nói rằng lúc đầu ở đây chỉ có một vài túp lều tranh, trưởng trấn của đã phát triển nó thành như bây giờ. " Giọng điệu của Cung Cường có chút tự hào.

Họ bị lóa mắt bởi những tòa nhà dọc đường, như thể đang du hành xuyên thời gian và không gian.

Cung Cường trực tiếp đưa em gái và chú của mình đến ngôi nhà nơi anh ta sống.

Trong tưởng tượng của bác trai và em gái, diện tích căn nhà dành cho một người có thể rộng bằng vài mét vuông, nhưng khi nhìn thấy căn hộ hai phòng ngủ rộng từ 70 đến 80 mét vuông của Cung Cường, họ kinh ngạc không nói nên lời.

"Hiện tại em gái sắp sinh rồi, hai người cứ ở với cháu đi, cháu có thể chiếu cố em ấy , đến lúc đó có thể đưa em ấy đi bệnh viện." Cung Cường nói.

“Còn có bệnh viện.” Giọng điệu của ông bác có chút thất thường, hôm nay ông đã nhìn thấy quá nhiều chuyện mà mình không biết.

"Đúng vậy, y thuật của họ rất tốt, bất kể là bệnh nghiêm trọng hay bệnh nhỏ, họ đều có thể chăm sóc cho bệnh nhân. Trước đây, trong trấn nhỏ có một bệnh nhân mắc bệnh ung thư giai đoạn đầu. Sau khi được phát hiện, người đó đã ở lại nằm viện nửa tháng, bây giờ còn sống khỏe mạnh bây giờ không khác gì người bình thường.”

Bình Luận (0)
Comment