Người bác lộ rõ niềm vui trên khuôn mặt, như vậy việc sinh đẻ của con gái mình có thể ổn định hơn rồi!
Tận thế không phải là không có phụ nữ vì sinh con mà chết, dinh dưỡng của em gái theo không kịp, bác trai vẫn luôn lo lắng chuyện này, bây giờ có bệnh viện nên tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng ông ta đã giảm một nửa.
Bác trai và em gái nhìn nhau, họ biết rằng cuộc sống sau này của mình nhất định sẽ ngày càng tốt hơn trong tương lai.
Có người vui đương nhiên sẽ có người buồn.
Trưởng căn cứ thành phố X lúc này rất buồn, từ khi bị trấn nhỏ cho vào danh sách đen, không chỉ không có dung dịch axit, không mua được vật tư, bây giờ càng không có đồ tốt phân cho bọn họ.
Ngay cả trưởng căn cứ Hồng của căn cứ nhỏ ở kế bên và luôn sinh tồn dựa vào căn cứ thành phố X bây giờ cũng đến để khoe máy bán hàng tự động bên ngoài căn cứ của mình.
"Ai da, cái máy đó thực sự tuyệt vời, nó tương tự như đồ vật của thần tiên, nghĩ gì thì có luôn đồ ăn, ăn dùng mặc cái gì cũng có. Hôm qua đã cải thiện được thức ăn cho mọi người, nấu một nồi mì gói to với giăm bông, bên trong còn có cả thịt heo, ăn thơm ngon lắm!”
Trưởng căn cứ Hồng mím môi khi nói, như thể anh ta vẫn đang hồi tưởng về cảm giác đó.
Trưởng căn cứ Tôn của căn cứ thành phố X cười khẩy hai lần và không trả lời.
“Ôi chết tôi, chỉ chăm chăm nói việc vui vẻ của mình mà lại quên hỏi, máy bán hàng tự động ở đây của mọi người đâu rồi?”
Câu nói này thực sự đã đâm thẳng vào trái tim của trưởng căn cứ Tôn, anh ta ủ rũ nói: "Căn cứ của chúng tôi vẫn chưa có."
"Chưa có? !" Giọng nói của trưởng căn cứ Hồng vô cùng kinh ngạc, "Sao lại chưa có? Tôi thấy rất nhiều căn cứ đều có.”
Bây giờ trưởng căn cứ Tôn cười lạnh cũng không được nữa, cau mày nói: “Rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
"Tôi chỉ đến đây để xem một chút. Nhân tiện, anh đoán xem tôi đến đây bằng cách nào? Tôi đã đi tàu hỏa! Là do trấn nhỏ Hy Vọng sản xuất, tàu ngồi rất thoải mái, một chút nữa tôi sẽ ngồi xe lửa trở về.”
Trưởng căn cứ Tôn lúc này chỉ không biết có nên nói câu MMP* không thôi.
* Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.
Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.
Tại sao ông ta lại không biết còn có cái loại tàu hoả gì đó vậy?
“Chẳng qua nhà ga ở bên ngoài cách căn cứ của anh khá xa, tôi phải đi bộ một quãng đường dài mới đến được đây." Trưởng căn cứ Hồng lại nói.
Trưởng căn cứ Tôn bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là do nhà ga cách khá xa nhưng không sao tốt xấu gì có gần căn cứ là được rồi.
Sau khi khoe khoang đủ kiểu xong, trưởng căn cứ Hồng hài lòng rời đi, trước khi đi còn để lại một miếng thịt lợn cho trưởng căn cứ Tôn.
Trưởng căn cứ Tôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay, một lúc lâu sau mới thở dài thất vọng.
Phu nhân trưởng căn cứ đi từ bên ngoài vào, ngồi ở bên cạnh trưởng căn cứ Tôn: "Bên ngoài rất nhiều người đều nói máy bán hàng tự động cùng xe lửa, tại sao ở chỗ chúng ta lại không có?”
“Vậy thì phải hỏi em trai quý hoá của cô.” Trưởng căn cứ Tôn tức giận đáp.
Vợ của đội trưởng căn cứ há miệng thở dốc, nhưng không nói thêm được lời nào.
Tại căn cứ thành phố E, cậu bé Ngô Viễn Sơn - người được gọi là sói con, xây một chiếc bếp đơn giản dưới bức tường đất cách xa lều. Ngô Viễn Sơn thử xem xét, cháo bên trong đã rất đặc.
Bên cạnh cậu ta còn có một cái đầu nhỏ nhô ra, thoạt nhìn là cô bé chỉ khoảng mười tuổi.
Cô bé nuốt nước bọt, lo lắng nhìn lon nước trước mặt: "Anh ơi, anh chuẩn bị xong chưa?"
"Được rồi, bây giờ anh sẽ phục vụ nó cho em."
Ngô Viễn Sơn lấy ra một cái bát đã nứt không biết đã dùng bao lâu, đổ đầy hơn một nửa bát cháo, sau đó thổi cho nguội rồi nhét nó vào tay em gái.
“Anh không ăn à?” Em gái Ngô Mai Mai ngẩng đầu lên hỏi.
"Anh không đói đâu, anh đã ăn rất nhiều khi mua đồ rồi, em nhanh lên đi."
Ngô Mai Mai húp một ngụm cháo, mắt sáng lên.
"Ăn ngon quá!"
Thấy em gái mình lần lượt húp cháo, bụng Ngô Viễn Sơn réo lên, mặt đỏ bừng, vội vàng lên tiếng để đánh lạc hướng sự chú ý của em gái.
Ngô Mai Mai uống chưa đến một nửa, sau đó đẩy cháo cho anh trai: "Em không uống được nữa, anh, anh uống đi."