Hai anh em lại nhường nhau, nhưng cuối cùng Ngô Viễn Sơn cũng không thể lay chuyển được em gái nên cầm lấy bát cháo, hớp vài ngụm. Đột nhiên có nắm đất ở bên cạnh bay đến đây, đúng lúc rơi vào bát cháo của Ngô Viễn Sơn.
Một bát cháo gạo ngon bị hủy thành như vậy, nhất thời sắc mặt của Ngô Viễn Sơn trầm xuống.
“Sói con, mày trốn ở ăn cơm một mình ở chỗ này không tốt.” Một tiếng cười khúc khích truyền đến, mấy thiếu niên giống như xã hội đen đi tới, nhìn qua lớn tuổi tuổi hơn một chút so với Ngô Viễn Sơn.
"Cút đi! Không liên quan gì đến mày!" Ngô Viễn Sơn thấp giọng vài độ, trong mắt hiện lên một tia đề phòng.
"Sao lại không liên quan được? Nghe nói mày hôm nay rất nổi bật, mày đã quên lúc quỳ xuống cho tao sao? Trên người mày còn có bao nhiêu tinh hạch? Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn lấy ra đi!" Người thiếu niên cầm đầu hằn học nói.
"Mày nằm mơ đi!" Ngô Viễn Sơn ngăn cản em gái ở phía sau, cậu phải bảo vệ em gái. Lần trước em gái bị đối phương bắt được trước, dùng cô bé uy hiếp mới ép cậu quỳ xuống được, đây là nỗi sỉ nhục vẫn luôn âm ỉ trong lòng cậu ta.”
“Trốn kỹ, đừng đi ra.” Ngô Viễn Sơn nói xong liền đẩy em gai ra, cuộc đại chiến của hai bên sắp nổ ra.
Nói là chiến đấu cũng không chính xác lắm, chênh lệch quân số của hai bên đã định đoạt kết quả cuối cùng.
Không nghi ngờ gì Ngô Viễn Sơn bị đánh gục, cơ thể cậu ta đầy những vết bầm tím.
Nhưng tình trạng của đối phương cũng không tốt lắm, vết thương cũng chẳng nhẹ hơn Ngô Viễn Sơn bao nhiêu, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ nhổ nước miếng vào người cậu ta vài cái: “Ngày mai chuẩn bị tinh hạch, nếu không, cẩn thận em gái của mày!"
Bên kia nhận thức rõ ràng về điểm yếu của mình.
Chờ đến khi cậu ta đã khôi phục một phần sức lực, mới gọi em gái ra.
Ngô Mai Mai bịt chặt lỗ tai, nước mắt lưng tròng: "Anh, vì sao bọn họ luôn bắt nạt chúng ta?"
"Đừng sợ, Mai Mai, anh đưa em đi được không? Chúng ta đi Trấn nhỏ Hy Vọng, nghe nói ở nơi đó rất tốt, em có thể đi học. Anh đưa em đi trường được không?"
Ngô Mai Mai nắm chặt tay anh trai rồi chậm rãi gật đầu.
Ngô Viễn Sơn đã hỏi từ lâu, chuyến tàu đến trấn nhỏ chạy qua căn cứ thành phố E lúc 4 giờ chiều, hai anh em thu dọn đồ đạc, thấy thời gian sắp đến nên chuẩn bị đi đến nhà ga bên ngoài căn cứ và chờ đợi.
Ngay khi chuẩn bị rời khỏi con đường quen thuộc, họ đã bị nhóm người ngày hôm qua chặn đường.
Vẫn quen thuộc châm chọc mỉa mai như cũ, bắt đầu động tay động chân với hai anh em, xô đẩy đến mức Ngô Viễn Sơn bị ngã trên mặt đất, nắm đấm dày đặc lại rơi xuống.
Chưa hồi phục vết thương mà lại bị vây đánh, Ngô Viễn Sơn phun ra một ngụm máu tươi.
Ngô Mai Mai nhìn chằm chằm vào màu đỏ chói mắt trên mặt đất, sửng sốt một lúc lâu rồi hét lên một tiếng. Theo tiếng hét của cô bé, một luồng khí lạnh ập vào người trước mặt.
Nhưng trong nháy mắt, mấy người vừa rồi còn hung hãn đều bị đông cứng thành băng.
Ngô Viễn Sơn cố gắng đứng dậy, nắm lấy bàn tay run rẩy của em gái mình và nói một cách kiên quyết: "Đi thôi."
Chuyến tàu đã đến, Ngô Viễn Sơn và em gái lên tàu, căn cứ càng ngày càng xa, vài tên lưu manh đã chết cũng bị họ bỏ lại phía sau.
"Anh ơi, đây là dị năng sao?" Ngô Mai Mai lấy lại bình tĩnh nhìn hai tay của mình, một loại lực lượng chưa từng có trải khắp toàn thân.
"Đúng vậy, Mai Mai rất lợi hại." Trong mắt Ngô Viễn Sơn hiện lên một tia nhẹ nhõm, em gái có dị năng , ít nhất thời khắc mấu chốt còn có thể bảo vệ chính mình.
Ngô Mai Mai nắm chặt tay: "Anh, từ nay về sau em sẽ bảo vệ anh."
Hai anh em nhìn nhau cười, lúc này mới có cảm giác mình đã thật sự rời khỏi nơi đó.
Phía trước là một cuộc sống chưa biết và tràn trề hy vọng.
...
Rõ ràng Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy gần đây có nhiều thêm một số trấn dân, ăn xong cơm chiều cô dẫn Gạo đi tản bộ thì nhìn thấy hai anh em vừa mới tới trấn nhỏ với đôi mắt đầy cảnh giác.
Cả hai anh em đều gầy yếu đến lạ, chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể ngã.
Trên người cậu anh có rất nhiều vết thương còn mới.
Sau khi nghe người máy giới thiệu về trấn nhỏ, họ đã chọn một căn hộ chung cư độc thân khá rẻ.
Tuy là căn hộ độc thân nhưng cũng tương đối rộng rãi cho hai anh em ở.
Miêu Tuệ Tuệ phát hiện ra càng ngày mình càng thích nụ cười hạnh phúc của những người sống sót sau khi họ đến trấn nhỏ, bản thân cô sẽ cảm thấy một cảm giác thành tựu.
Ngày tháng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc, những ngày êm đềm đã kết thúc, mùa đông lạnh giá sắp đến.