Lúc này, 32 tòa nhà ba tầng đã được đặt ngay ngắn ở cửa thứ ba. Ngoại trừ nơi toà nhà được xây này ra, những nơi khác đều có vẻ hơi trống trải.
Sau khi rời khỏi cửa thứ ba, Miêu Tuệ Tuệ phát hiện ra rằng viện nghiên cứu đã đổi một nhiệm vụ mới.
"Thu thập vảy và nọc độc của rắn hổ mang biến dị cấp bảy."
Đọc xong nhiệm vụ này, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy một trận ớn lạnh truyền từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, hai cánh tay cô nổi hết cả da gà!
Vừa rồi cô còn nói ghét động vật thân mềm, nhưng giây tiếp theo lại phải đối mặt với rắn hổ mang cấp bảy, đây rốt cuộc là loại thống khổ cỡ nào.
Lần này, đội của Mạnh Diệp đã sớm ra ngoài làm nhiệm vụ, Lệ Lôi cũng vì thảo dược mà đi căn cứ khác, không có ai cùng đội với cô, Miêu Tuệ Tuệ chỉ có thể khổ sở thu dọn hành lý, tự mình vác súng nước.
Hệ thống nói cho cô biết, lần này có thể một hai ngày cô sẽ không về được.
Bởi vì sự đặc thù của rắn hổ mang biến dị cấp bảy, hệ thống đặc biệt cung cấp cho cô một cái bản đồ điện tử. Trên bản đồ có một chấm nhỏ màu xanh - đó là nơi mãng xà biến dị cấp bảy đang ở.
Cô cần phải đến Thành phố V - nơi mà cô chưa từng đến bao giờ, Miêu Tuệ Tuệ nghe mọi người nói rằng căn cứ ở Thành phố V rất hỗn loạn, cá chép và rồng lẫn lộn, người quản lý căn cứ ban đầu đã bị giết từ lâu. Bây giờ trong căn cứ chia làm nhiều phe, không phe nào chịu phe nào, mỗi phe tự chiếm đất làm vua.
Bọn họ không phải người sẽ tạo ra hoàn cảnh sinh sống tốt đẹp cho những người sống sót, những người dưới trướng bọn họ sinh sống đều rất khó khăn cho nên hiện tại ở thành phố V không còn bao nhiêu người sống sót. Những người này không phải bị chết trong hoàn cảnh khắc nghiệt mà là do không chịu được rời bỏ.
Miêu Tuệ Tuệ giống như một con cừu nhỏ lạc vào hang sói vậy nhưng Miêu Tuệ Tuệ không quá lo lắng. Dù sao cũng có hệ thống bảo vệ, điều cô thực sự lo lắng là con trăn khổng lồ đột biến đang ngủ ngon lành ở thành phố V.
Miêu Tuệ Tuệ đeo một chiếc ba lô, đi bộ không nhanh, thỉnh thoảng lại dừng chân trên đường, nếu nhìn thấy cảnh đẹp cũng dừng lại để xem.
Hết nửa ngày cô còn chưa đi ra khỏi thành phố H.
Cuối cùng, dưới sự thúc giục bất lực của hệ thống, cô mới tăng tốc độ của mình.
Đi đến rìa thành phố H, vô tình Miêu Tuệ Tuệ lạc vào đám zombie, mặc dù được bảo vệ nhưng cô cũng giật mình, vừa định bỏ chạy thì nghe thấy tiếng kêu cứu.
Cô lần theo nơi giọng nói phát ra thì thấy vài người đang đứng trên toà nhà ba tầng, tất cả đều thò đầu ra ngoài rồi nhìn Miêu Tuệ Tuệ.
"Mau! Đi lên từ đây!" Một giọng nữ lo lắng hét lên.
Miêu Tuệ Tuệ không có thời gian để cảm ơn và từ chối, họ đã đưa cầu thang xuống, nhìn thấy những zombie bên cạnh muốn đi lên thang, Miêu Tuệ Tuệ chỉ có thể leo lên trước.
Bởi vì có quá nhiều zombie xung quanh nên những người ở tầng trên không nhận ra rằng những zombie đó thờ ơ với Miêu Tuệ Tuệ.
Miêu Tuệ Tuệ cố gắng leo lên thang, hai tay từ phía trên với tới để kéo cô lên.
"Sao cô lại ở dưới đất một mình? Nguy hiểm lắm, tôi thấy cô có vẻ choáng váng, chạy không nổi nên vội gọi cô." Một cô gái trẻ nhìn như đôi mươi nói.
“Cảm ơn cô, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, không ngờ ở đây lại có nhiều zombie như vậy.” Miêu Tuệ Tuệ tuỳ ý tìm một cái cớ
“Không sao đâu, hiện tại không có nhiều người còn sống sót lắm, cứu một người cũng tốt.” Cô gái phất phất tay, thần sắc hờ hững.
Khi đi lên đỉnh toà nhà, Miêu Tuệ Tuệ thấy rằng có sáu người ở trên đây, hình như bọn họ đang ăn cái gì đó, trên tay mỗi người đều cầm một miếng bánh bột ngô khô màu xanh mướt. Miêu Tuệ Tuệ thấy một người trong đó ăn rất khổ sở, ăn một miếng xong vỗ ngực ba lần mới nuốt xuống được.
Cô không khỏi cũng nhíu mày.
Khi cô gái bên cạnh nhìn thấy vậy, cô ấy lầm tưởng rằng Miêu Tuệ Tuệ đang đói, nghĩ nghĩ một lúc liền bẻ một miếng bánh bột ngô nhỏ đưa đến trước mặt Miêu Tuệ Tuệ.
“Ăn đi, nhưng mà tôi chỉ có chừng này thôi, cái bánh của tôi không còn bao nhiêu.” Cô gái nói như vậy, nhưng động tác đưa bánh lại không chậm một chút nào.
“Cậu thật là tốt bụng, cẩn thận có người ăn vạ đấy.” Một cô gái khác trong nhóm người nói.
Miêu Tuệ Tuệ thật sử không thẩm nổi cái bánh bột ngô này nên đưa nó lại cho cô gái có lòng tốt kia: "Không, tôi không đói, cô cứ ăn đi."