Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 179

Chương 179 -
Chương 179 -

Tình thế cấp bách, nhiệm vụ ngay cả phần thưởng cũng không có.

Trước khi Tiểu Huệ và Tiểu Lan ngã xuống, Miêu Tuệ Tuệ cũng ngã xuống bên cạnh họ.

Sau khi ba người họ hoàn toàn ngất đi, bốn người đàn ông có vẻ lương thiện cuối cùng cũng lộ nguyên hình.

“Lần này thu hoạch thật tốt, có tận ba cô gái.” Một giọng nói đáng khinh vang lên.

“Hơn nữa, mấy người này cũng trắng nõn sạch sẽ, bọn mình chưa bao giờ thấy mặt hàng nào tốt như vậy, mang về nhất định sẽ có rất nhiều đồ ăn."

" Chết tiệt, giả làm người lương thiện khiến tao buồn nôn quá. Ba cô gái mỗi ngày vây quanh tao, khiến lửa dục trong người tao suýt thì bùng nổ, sao không thử trước xem sao?"

Khi Miêu Tuệ Tuệ nghe thấy vậy, ngay lập tức cơ thể của cô trở nên căng thẳng.

"Cút đi, chờ chúng ta mang người trở về, mày có muốn con đàn bà nào chẳng có. Hiện tại không nên đụng vào, đến lúc lão đại không vui, chúng ta liền làm thịt."

Ngay sau đó, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy mình được bế lên, sau đó lại bị ném lên ghế ô tô.

Xe khởi động, mấy tên kia hiển nhiên rất tin tưởng đối với thuốc đưa cho, căn bản không có ý đề phòng, tất cả đều ngồi ở phía trước.

Một bên vừa nói chuyện phiếm toàn lời ô uế, một bên ăn đồ ăn vặt trông rất thoải mái.

Miêu Tuệ Tuệ âm thầm mở một bên mắt, đúng lúc gặp được ánh mắt của Tiểu Lan ở bên cạnh. Trong mắt hai người hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại ăn ý nhắm mắt một lần nữa.

Chẳng mấy chốc, xe hết xăng, bọn họ lại đổi một chiếc xe bán tải, ba người phụ nữ bị ném vào thùng xe, động tác của họ rất điêu luyện, rõ ràng là họ làm loại chuyện này không hề ít.

Cốp xe bán tải có thể cách âm nên cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ và Tiểu Lan cũng tìm được cơ hội thầm nói chuyện với nhau.

"...Cho dù họ có trung thực và tốt đến đâu, tôi vẫn luôn đề cao cảnh giác. Tôi đã học ngành y trước khi tận thế, trong bát cháo đã ăn trước đó, tôi ngửi thấy mùi một loại thảo dược Trung Quốc có thể gây mê, tuy rằng bỏ không nhiều lắm nhưng ai bảo mũi tôi lại tinh như vậy.” Tiểu Lan nhỏ giọng nói, lại nhìn về phía Tiểu Huệ vẫn còn hôn mê "Chỉ có đứa ngốc này mới tin vào tất cả mọi người, luôn cảm thấy rằng có nhiều người tốt hơn người xấu trong ngày tận thế này."

"Tôi cũng vậy, bọn họ mặc dù nhìn qua thật thà nhưng luôn cảm thấy có cái gì không đúng."Miêu Tuệ Tuệ nói, "Thật ra cũng không thể trách Tiểu Huệ được, cô ấy gặp nguy hiểm vẫn luôn vọt lên trước, tìm được đồ ăn cũng đưa cho chúng ta đầu tiên.”

“Tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Vẻ mặt Tiểu Lan trở nên nghiêm túc, “Một chút nữa tôi sẽ nghĩ biện pháp mở cửa, đến lúc đó nhất định sẽ phát ra một chút tiếng động, có lẽ sẽ hấp dẫn bọn họ đi tới. Vậy thì cô hãy đưa Tiểu Huệ chạy nhanh khỏi đây, tôi sẽ giữ chân bọn họ lại."

Miêu Tuệ Tuệ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Làm sao có thể, tôi không thể để cho cô một mình đối phó ba người này."

"Tôi là dị năng giả hệ kim loại, hơn nữa da của tôi cũng có thể kim loại hóa, người bình thường không thể đả thương tôi. Yên tâm đi, giải quyết xong tôi sẽ đi tìm nên cô hãy tìm một chỗ trốn đi." Ánh mắt Tiểu Lan trở nên kiên định.

Nhưng Miêu Tuệ Tuệ lắc đầu, lấy súng nước đồ chơi ra, nhắm vào khóa cửa và nhấn nút. Xung quanh ổ khoá và cửa sắt lớn biến mất không gây ra tiếng động gì.

"Cô đưa Tiểu Huệ đi trước đi." Miêu Tuệ Tuệ nói với Tiểu Lan - người đang ngạc nhiên và sửng sốt.

"Chúng ta. . . Chúng ta cùng nhau đi." Tiểu Lan hồi phục và nói.

Miêu Tuệ Tuệ lắc đầu: "Đi trước đi, như cô đã thấy đấy. Chắc chắn tôi sẽ không bị thương, tôi còn có nhiệm vụ khác phải làm, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại."

Thấy xe đã đến thành phố V, Tiểu Lan biết mình không đi thì sẽ muộn. Cô ấy nghiến răng, ôm Tiểu Huệ chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn đưa cho Miêu Tuệ Tuệ con dao găm được ghim vào chỗ đùi chưa bị lục soát của cô ấy: "Tôi hy vọng cô sống sót trở về và cảm ơn cô rất nhiều."

Nhìn thấy Tiểu Lan và Tiểu Huệ biến mất trước mắt, Miêu Tuệ Tuệ làm chút thủ đoạn, cuối cùng cô cũng có thể buông tay và chân ra.

Khi xe chạy vào cổng căn cứ thành phố V đã gần nửa đêm, Miêu Tuệ Tuệ vội vàng nằm xuống và giả vờ ngủ.

Xe dừng lại không bao lâu, Miêu Tuệ Tuệ mơ hồ nghe thấy tiếng người, tiếng bước chân càng ngày càng gần, Miêu Tuệ Tuệ không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Bình Luận (0)
Comment