"Mẹ kiếp! Đây là cái gì?"
“Hai người đã trốn rồi!”
"Mẹ nó! Người chạy lúc nào vậy! Không phải đánh thuốc kia là có thể ngủ cả ngày sao?
"E rằng đã sớm chạy trốn, hiện tại biết tìm ở đâu? Quên đi, chúng ta cứ coi chừng cái người này trước đi, cái này mới là đẹp nhất, có lẽ lão đại sẽ hài lòng."
Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy mình lại được khiêng lên, cô lén lút mở mắt ra và nhìn vào căn cứ, trông khá lớn nhưng mặt đất rất lộn xộn.
Rất nhanh, cô bị đưa vào một căn phòng nhỏ tối tăm, khi cánh cửa đóng lại, chút ánh sáng cuối cùng cũng bị lấy đi. Miêu Tuệ Tuệ rơi vào tình trạng không thể nhìn thấy ngón tay của mình.
"Người mới tới à?"
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai cô.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả, cô mò mẫm vào trong túi những thực ra đang mua một chiếc đèn pin nhỏ và sáng từ trung tâm mua sắm của hệ thống.
Đám người kia đã lấy ba lô của cô đi, thực ra trong ba lô không có gì cả, cô chỉ mang đi để diễn thôi, theo thói quen có thứ gì cô đều đặt ở trong kho hàng của hệ thống.
Đèn pin bật chế độ ánh sáng dịu, cả căn phòng nhỏ màu đen lập tức được thắp sáng bằng ánh sáng dịu nhẹ.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ trong phòng nhìn không sót một cái gì
Những người khác đã ở trong bóng tối hồi lâu đều che mắt lại theo bản năng, trong phòng có bảy tám người phụ nữ, căn phòng nhỏ màu đen chật kín người, từ trong phòng tỏa ra mùi khó chịu.
Những người phụ nữ này ăn mặc lôi thôi, đầu bù tóc rối, rất khó nhìn ra dáng vẻ ban đầu của họ.
“Bọn họ không lấy đèn pin của cô đi sao?” Người phụ nữ cất tiếng hỏi.
Miêu Tuệ Tuệ chú ý đến người phụ nữ vừa nói chuyện đang ngồi một mình trong góc, trên người có rất nhiều vết thương mới và cũ, nhưng đôi mắt ẩn dưới mái tóc rối bù lại sáng lạ thường.
“Tôi dấu được đó, tất cả những cô gái bị lừa đều ở đây sao?” Miêu Tuệ Tuệ hỏi.
“Sao có thể?!” Người phụ nữ hừ một tiếng, “Có hơn mười gian phòng nhỏ màu đen như vậy, mỗi gian đều giam mấy người.”
Những người khác cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng nghe hai người đối thoại.
Miêu Tuệ Tuệ trầm mặc một lát: "Không phải các cô đều có dị năng à? Tại sao lại không nghĩ cách chạy trốn?”
"Có dị năng cũng vô dụng, trước khi chúng tôi bị trói, gân tay chân đều đã bị cắt đứt. Trong căn cứ này có một vị bác sĩ rất lợi hại, có thể nối liền lại, nhưng cùng lắm là có thể đi lại, nếu cầm bát hay đũa tay đã run rồi chứ đừng có nói đến việc sử dụng dị năng.” Người phụ nữ cười khẩy, để lộ vết sẹo trên cổ tay.
Nhìn thấy những vết sẹo đó, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy tay mình run lên, cô không thể tưởng tượng được sẽ đau như thế nào.
“Chuẩn bị tâm lý đi.” Người phụ nữ nói xong liền nhắm mắt lại dựa vào tường.
“Tôi đến đây để cứu mọi người ra ngoài.”Miêu Tuệ Tuệ kiên định nói.
“Cứu chúng tôi ra ngoài?” Ngữ khí của người phụ nữ có chút khinh thường, nhìn Miêu Tuệ Tuệ tay chân nhỏ bé, “Cô tự lo cho mình trước đi.”
Không chỉ cô ấy, mà những người phụ nữ khác cũng không tin, hoặc họ đã trở nên tê liệt với hy vọng sống sót.
Lúc này, Miêu Tuệ Tuệ nhận được tin nhắn từ hệ thống, xe tốc hành đặc biệt của trưởng trấn đã đến bên ngoài căn cứ thành phố V.
Miêu Tuệ Tuệ lấy súng nước ra chĩa vào cánh cổng bị khóa, trực tiếp phá cổng tạo thành một cái lỗ lớn, có người đang canh cổng, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, nhìn thấy một màn khiến anh ta kinh ngạc. Anh ta chưa kịp nói cái gì, vũ khí trong tay vừa nhấc lên, một giây sau, súng nước đã đem người này hóa thành tro bụi.
Những người phía sau ngẩn ra, kinh ngạc qua đi, trong lòng họ có thêm một chút hy vọng sống, thầm nghĩ có lẽ lần này thật sự có thể cứu được.
Miêu Tuệ Tuệ đi tới cửa, quay người và nói với những người vẫn còn đang ở bên trong, "Đi thôi."
Giọng cô như chiếc phao cứu sinh dạt trong tuyệt vọng, trở thành ánh sao thắp sáng căn phòng nhỏ tối tăm.
"Tàu đỗ ở cửa an toàn, mọi người đi trước chờ tôi, chờ tôi giải cứu mọi người chúng ta sẽ khởi hành." Miêu Tuệ Tuệ dẫn mọi người không chút ngăn trở đi đến cửa, chỉ chỉ tàu tốc hành bên ngoài nói.
Bọn họ có thể nhìn thấy chung quanh zombie và động thực vật biến dị đều nhắm mắt làm ngơ đối với đoàn tàu nhỏ, bởi vậy có thể tưởng tượng độ an toàn của nó đến đâu.
“Để tôi đi với cô, tôi biết vị trí của những căn phòng nhỏ tối tăm kia.” Giọng nói của người phụ nữ lúc trước có chút nghẹn ngào nhưng vẫn kiên quyết giữ nguyên.