“Nắm chặt.” Giọng nói của Mạnh Diệp như xuyên qua thứ gì đó.
Dưới sự giúp đỡ của Mạnh Diệp, cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ cũng bắn trúng được con rắn hổ mang khổng lồ còn lại.
Sau khi cả hai ngã xuống đất, Miêu Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm.
Quay người lại, cô thấy Mạnh Diệp đeo mặt nạ phòng độc, sau lưng còn đeo một chiếc ba lô, hiển nhiên là đã chuẩn bị tốt để đến đây.
Cô đơn giản chào một tiếng rồi đi lấy những thứ mình cần, nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ ngay cả mặt nạ chống độc cũng không đeo mà dám bước chân vào khu rừng rậm chết chóc này Mạnh Diệp rất lo lắng nhưng cô giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng anh cũng thấy rõ ràng rằng khí độc giống như sương mù màu xám dường như tự động cô lập Miêu Tuệ Tuệ, tạo thành một khoảng chân không xung quanh cô ấy điều này rất kỳ diệu, vì vậy mặt nạ phòng độc khác mà anh chuẩn bị đã vô dụng.
Sau khi giúp Miêu Tuệ Tuệ thu thập những thứ cô cần, Mạnh Diệp vội vàng kéo cô ra khỏi đây.
“Lá gan của cô lớn đấy, nơi này là tử địa nổi tiếng, bao nhiêu người vào đây cũng chưa sống sót đi ra ngoài.” Mạnh Diệp vừa mở đường phía trước vừa nói.
Nghe anh ấy lải nhải, trong lòng Miêu Tuệ Tuệ rất ấm áp: "Sao anh lại tới đây?"
“Lúc tôi đi làm nhiệm vụ trở về lại nghe nói một mình cô đi tới thành phố V, nơi này rất nguy hiểm nên tôi không yên tâm để cô ở đây một mình. Trên đường đi tôi gặp phải xe chuyên tốc hành, tôi liền hỏi tài xe rằng cô đã đi đâu rồi?”
Giọng điệu của Mạnh Diệp không thay đổi so với bình thường nhưng Miêu Tuệ Tuệ nhạy bén nhìn thấy lỗ tai của anh ấy đỏ bừng.
Thậm chí, Miêu Tuệ Tuệ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Mạnh Diệp nghiêm túc hỏi tài xế người máy, hai người nề nếp một hỏi một đáp.
Bất giác Miêu Tuệ Tuệ nở ra nụ cười.
Sau khi đi ra khỏi rừng cây, Mạnh Diệp tháo mặt nạ phòng độc ra, tháo ra xong có thể thấy rõ vết thương còn mới trên trán.
Miêu Tuệ Tuệ hơi nhíu mày: "Anh bị thương sao?"
Mạnh Diệp nhìn theo ánh mắt của cô, sau khi nhận ra sờ sờ trán mình, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ bị thương nhẹ."
Miêu Tuệ Tuệ đã mua một miếng gạc vô trùng từ trung tâm thương mại hệ thống.
Đây là mở khóa mới nhất, nó không chỉ có thể dán vết thương mà còn có thể tiêu độc khử trùng. Tất cả các vết thương chỉ cần một miếng dán như này là đủ, hơn nữa nó cũng rất nhỏ gọn tiện để mang theo.
Miêu Tuệ Tuệ cẩn thận dán cho Mạnh Diệp, miếng gạc thừa trên trán không ảnh hưởng đến dung mạo của anh ấy, vẫn khiến cho người nhìn mê mẩn như cũ.
Lúc này đã gần trưa, hai người tìm một chỗ an toàn để ăn trưa.
Miêu Tuệ Tuệ vẫn còn hơi phiền muộn vì những gì đã xảy ra tối qua, Mạnh Diệp liếc nhìn cô vài cái, và gắp vài món yêu thích vào bát cho cô.
“Nghe nói cô đã phá hủy toàn bộ căn cứ ở thành phố V?” Sau khi cân nhắc một chút Mạnh Diệp mới nói.
"Căn cứ đó..." Giọng nói của Miêu Tuệ Tuệ dừng lại, giống như cô đang cố gắng dùng một tính từ chính xác để miêu tả nó nhưng sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy những từ này không đủ để diễn tả sự ghét bỏ của mình đối với căn cứ này, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói, "Thật kinh tởm."
“Tôi cũng nghe người trong xe nói qua, thật ra cô không cần quá đau lòng như vậy, vào tận thế pháp luật cũng không có ràng buộc, chuyện như vậy có rất nhiều. Chúng ta không cách nào giải thoát tất cả mọi người từ cái vực sâu đó, cô cứu nhiều người như vậy, đã rất giỏi rồi." Mạnh Diệp cũng không phải kiểu người giỏi an ủi, vắt sạch óc mới nghĩ được vài câu này, nếu bọn Đào Mạt ở chỗ này không biết sẽ cười nhạo anh đến mức nào nữa.
"Tôi biết mà, chỉ là tôi đang suy nghĩ những chuyện mà bọn họ đã trải qua nên hơi buồn bực một chút, điều chỉnh chính mình sẽ không sao." Miêu Tuệ Tuệ cười với anh ấy nói.
Mạnh Diệp gật đầu: "Cô quá mềm lòng, đây là chuyện tốt, nhưng cũng là nhược điểm của cô, nói không chừng sẽ có người lợi dụng cô."
Ăn xong, hai người tiếp tục lên đường, tính toán thời gian một chút, hẳn là bọn họ có thể rời khỏi thành phố V trước khi màn đêm buông xuống.
Đi không bao lâu, Miêu Tuệ Tuệ nghe thấy tiếng gầm của con thú biến dị, hình như có ai đó đang chiến đấu với con thú biến dị.
Cô và Mạnh Diệp trao đổi ánh mắt, và vội vã đến đó.
Rẽ vào một khúc quanh, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy một con chim biến dị khổng lồ đang vỗ cánh, mỗi khi vỗ sẽ tạo thành một cơn lốc khiến người đối diện không thể đứng bình thường.