Hai vợ chồng còn lại nhìn nhau, có vẻ hơi lo lắng.
Người phụ nữ suy nghĩ một chút nói: "Hai năm trước có một chuyện như vậy, có một căn cứ phái người sống sót đi khắp nơi làm tuyên truyền mà bọn họ tuyên truyền cũng rất tốt. Cái gì một ngày sẽ có đồ ăn miễn phí, một người một ngày có thể nhận một trăm mi-li-lít nước để uống. Người sống sót bọn họ phái đi tuyên truyền nhìn rất sạch sẽ nhìn bộ dáng rất giống trước khi tận thế đến, mỗi lần đến căn cứ đều sẽ phát miễn phí một ít lương khô nho nhỏ, thứ này đã giành được sự tin tưởng của hầu hết mọi người."
“Lúc đó vẫn còn nhiều người đi theo, họ đi rồi cũng không quay lại. Sau này mới biết, họ nuôi nhốt những người còn sống sót bị lừa để làm lương thực dự trữ, vợ chồng tôi cùng đoàn đi xem thấy nơi đó quả là địa ngục trần gian thực sự, chỗ giam giữ những người sống sót đầy máu khô và xương khô."
Người phụ nữ khẽ cau mày khi kể về quá khứ, như thể nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, nhất thời cô ấy không thể tiếp nhận được.
Miêu Tuệ Tuệ cũng nổi da gà, cô khó có thể tưởng tượng những người sống sót đó bước vào với hy vọng nhưng lại phải đối mặt với con dao đồ tể của hung thủ, không biết lúc đó họ tuyệt vọng đến nhường nào.
“Cho nên chúng tôi không tránh khỏi đắn đo.” Cuối cùng người phụ nữ kết luận và giải thích lý do tại sao họ do dự.
"Không có việc gì, sau khi trải qua chuyện như vậy chắc chắn càng nên cảnh giác hơn ." Miêu Tuệ Tuệ tỏ vẻ lý giải
Vào ban đêm, họ ngủ bên đống lửa, những người khác chỉ cần trải một lớp vải rồi nằm trên mặt đất. Chỉ có riêng Miêu Tuệ Tuệ lại bắt đầu lục lọi ba lô, một lúc sau lấy ra một cái túi ngủ, sau đó lại móc ra một bộ đồ vệ sinh cá nhân, cuối cùng đánh răng rửa mặt bằng một chai nước uống trong suốt xa xỉ.
Mấy người xung quanh không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của họ lúc này, một chiếc ba lô nhỏ sao có thể đựng được nhiều đồ như vậy? Ngoài ra, những vật liệu vô cùng quý giá này đối với họ dường như chỉ là những công cụ tầm thường trong tay Miêu Tuệ Tuệ, vì vậy họ đã bị loại khỏi bảng xếp hạng.
Mạnh Diệp cũng mang theo một chiếc túi ngủ, anh ấy không tinh tế như Miêu Tuệ, chỉ lau mặt và súc miệng trước khi chuẩn bị đi ngủ nhưng vẫn thu hút sự chú ý của người khác.
Ngay cả những cặp vợ chồng trẻ cũng bắt đầu dao động, có vẻ trấn nhỏ Hy Vọng thật sự giàu có.
Họ thảo luận về việc thay phiên nhau canh gác đêm nhưng Miêu Tuệ Tuệ lại bắt đầu mò mẫm trong ba lô mà không nói lời nào. Mặc dù những người khác không biểu hiện gì ra ngoài nhưng rõ ràng họ bắt đầu mong đợi lần này sẽ lấy ra thứ gì.
Miêu Tuệ Tuệ lấy ra một người máy thu nhỏ từ trong túi của cô.
Đặt con người máy nhỏ xuống đất, đôi mắt vốn đờ đẫn của nó nháy mắt bắt đầu chuyển động, bắt đầu cảnh giác tuần tra xung quanh.
"Tất cả chúng ta đi ngủ đi, việc gác đêm này để người máy lo liệu là được.” Miêu Tuệ Tuệ nói.
Nhưng cái này thoạt nhìn giống như một cái đồ chơi người máy bán 39 đồng miễn phí vận chuyển trước tận thế, căn bản không có chút uy lực gì. Ngoại trừ Mạnh Diệp, những người khác biểu lộ đều có chút cổ quái.
Ngay khi đang định thảo luận xem có nên thay phiên nhau canh đêm hay không, họ nhìn thấy một cây dây leo từ góc tường trèo lên, đang chuẩn bị vung sợi dây mây về phía đám đông.
Mấy người còn chưa kịp động đậy, người máy nhỏ đã lao tới, nháy mắt bàn tay thu nhỏ đã biến thành một cái ống phóng hoả tiễn nhỏ, một tia laze bắn ra từ bàn tay nhỏ đen như mực, nháy mắt đám dây mây đã thành tro bụi.
Vì chuyển động nhanh nên sợi mây thậm chí còn giữ nguyên hình dạng ban đầu, phải mất một lúc sau nó mới từ từ tan biến vào không trung.
Mấy người lại kinh ngạc một lần nữa, ánh mắt tràn đầy kinh sợ nhìn chằm chằm vào người máy nhỏ không có gì nổi bật đang bình tĩnh tuần tra xung quanh Miêu Tuệ Tuệ.
Người máy nhỏ là đặc quyền riêng của trưởng trấn khi ra ngoài, nó có chức năng tương tự như người máy bảo vệ và cũng rất nhanh nhẹn. Mỗi lần sử dụng chỉ cần trả một tinh hạch cấp hai, đây là lần đầu tiên Miêu Tuệ Tuệ sử dụng nó, hiệu quả là tốt đáng ngạc nhiên.
Có chú người máy bé nhỏ, mọi người không phải thức đêm nữa, buổi tối có thể ngủ ngon giấc.
Ngày hôm sau, mọi người đều có một giấc ngủ muộn hiếm thấy, khi tỉnh lại thì trời đã rạng sáng.