“Thú biến dị cấp bảy rất thông minh, biết ngụy trang, chúng tôi vừa vặn biết được ở thành phố V có hai con cho nên mới tới đây." Người đàn ông trong đôi tình nhân nói.
Miêu Tuệ Tuệ càng nghe càng thấy quen thuộc, đây không phải là hai con rắn cô đã giết trong rừng sao?
Nghe người đàn ông nói chuyện, Miêu Tuệ Tuệ gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Này... Anh không cần đi đâu, hai con rắn hổ mang biến dị này đã bị tôi giết rồi."
Một nam một nữ sửng sốt trong chốc lát, một lát sau, người đàn ông nhìn Mạnh Diệp với ánh mắt phức tạp: “Anh có thân thủ thật tốt.”
”Không phải tôi, là cô ấy giết nó, tôi căn bản không giúp được gì." Mạnh Diệp thanh minh, "Tuệ Tuệ rất lợi hại, tôi cảm thấy xấu hổ vì không bằng."
Đây là lần đầu tiên Mạnh Diệp thốt ra tên thân mật Tuệ Tuệ của cô như vậy. Miêu Tuệ Tuệ nghe anh ấy nói tên mình thì có một cảm giác ái muội mơ hồ, mặt của cô dần đỏ lên.
Ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông rơi vào trên người Miêu Tuệ Tuệ : "Xin lỗi, là do tôi mù."
"Cô ấy rất mạnh mẽ. Một mình cô ấy đã cứu chúng tôi khỏi bọn buôn người", Tiểu Huệ nói thêm.
Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông trừng mắt nhìn anh ta: "Anh là bản năng cảm thấy phụ nữ yếu hơn đàn ông, theo em anh đánh cũng không được.”
Người đàn ông sợ hãi vợ của mình, vì vậy anh ta chạy nhanh đến xin lỗi và cầu xin sự thương xót.
Bầu không khí căng thẳng tan biến ngay lập tức.
Đến giờ ăn cơm, có mấy người định ăn lương khô trong tay, Miêu Tuệ Tuệ kêu họ đợi một chút, sau đó lấy một thứ gì đó từ trong ba lô ra.
Ngay sau đó, một cái nồi được bưng ra, bọn họ còn chưa kịp hỏi tại sao lại mang theo cái nồi này, cái nồi này dùng để làm gì thì đã thấy Miêu Tuệ Tuệ lấy ra một bình nước lớn, nguyên liệu nấu lẩu, các loại thịt viên, rau củ.
Bên trên rau vẫn còn những giọt nước, có thể tưởng tượng được nó tươi như nào.
Biểu cảm của mọi người người chuyển từ khó hiểu sang sửng sốt, nửa ngày cũng không nói lên lời.
Cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ đã lấy ra tất cả các nguyên liệu nấu ăn dưới sự trợ giúp che chắn của ba lô, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Đừng ăn lương khô nữa, ăn lẩu đi."
“Cô. . . Làm sao cô có nhiều nguyên liệu như vậy.” Tiểu Huệ có chút lắp bắp nói: “Những thứ này quá quý giá, cô nên giữ lại cho mình đi.”
Những người khác nuốt nước bọt, biểu đạt ý tứ giống như Tiểu Huệ.
"Không sao,
“Không sao, tôi vẫn còn nhiều." Lúc nói chuyện Miêu Tuệ Tuệ đã đặt nồi lẩu lên với Mạnh Diệp, rồi nhanh chóng đổ nước và nước cốt lẩu vào. Sau khi nước sôi, một mùi thơm nồng nặc tỏa ra, mấy người vẫn đang dè dặt bây giờ không thể chịu đựng được nữa, sôi nổi túm tụm lại đây.
Miêu Tuệ Tuệ nghe được tiếng dạ dày của mấy người ở đối diện không hẹn mà cùng kêu lên.
Miêu Tuệ Tuệ lấy ra số lượng đồ ăn khá lớn, đủ cho bảy người ăn. Cuối cùng, mọi người đều no nê và nằm xuống đất nhìn bầu trời đầy sao trong veo vào ban đêm.
“Đã lâu không ăn no như vậy, lẩu rất ngon.” Tiểu Huệ thở dài.
"Chị ơi, em muốn ăn lẩu mỗi ngày." Lời nói của em gái Tiểu Huệ khiến mọi người bật cười.
"Ai mà chẳng muốn như vậy.”
“Hôm nay ăn một bữa như vậy đủ để tôi nhớ suốt đời”.
Nghe được tâm tình của mọi người, Miêu Tuệ Tuệ nói: "Thật ra muốn ăn mỗi ngày cũng không phải không thể."
Mọi người nhìn cô nghi ngờ.
"Mọi người có thể đến trấn nhỏ Hy Vọng, rất an toàn và đáng tin cậy, có thể ăn uống dễ dàng và giá cả phải chăng. Mọi người có thể tìm thấy hầu hết mọi món ăn mà mình có thể nghĩ đến trong trấn. Dù là đồ ăn nhẹ hay lẩu đều có thể ăn nó bất cứ khi nào."
“Trấn nhỏ Hy vọng." Cô gái trẻ lẩm bẩm, "Thật sự có một nơi như vậy sao? Tôi đã từng xem quảng cáo trước đây, tôi luôn cho rằng đó là một nơi giả tưởng."
"Không phải giả, tôi và Mạnh Diệp sống ở đó, nguyên liệu và nước tôi vừa mang ra đều được mua trong trấn." Miêu Tuệ Tuệ nói, "Trấn nhỏ Hy Vọng là một nơi rất bao dung, mọi người đều có thể đến định cư."
Mấy người trầm mặc hồi lâu, Tiểu Lan mở miệng trước: "Được, tôi cùng cô đi xem một chút, hiện tại ở thế giới tận thế này chỉ còn lại có tôi, đi đâu cũng được."
Tiểu Huệ và em gái của cô ấy nhìn nhau và nói: "Chúng tôi cũng đi, tôi tin tưởng vào cô. Hơn nửa Tiểu Lan và tôi vẫn luôn ở bên nhau, đột nhiên phải tách nhau ra cũng không quen.
Tiểu Huệ và Tiểu Lan nhìn nhau và mỉm cười.