May mắn thay, những đứa nhỏ rất thích Miêu Tuệ Tuệ nên sẵn sàng chấp nhận sự sắp xếp của cô. Sau khi nhập viện, chúng không ồn ào và nhanh chóng trở thành bạn với các người máy y tá trong bệnh viện.
Nhìn thấy nụ cười chân thành hiếm hoi của bọn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ rất hài lòng. Ít nhất trải nghiệm này không khiến chúng mất đi hy vọng vào cuộc sống, sau đó cô bắt đầu nghĩ cách an bài ổn thoả cho những đứa nhỏ còn chưa kiếm được tinh hạch này.
“Ký chủ có muốn bỏ ra năm trăm nghìn tinh hạch cấp một để mở khóa mái ấm cho trẻ vị thành niên không?” Giọng nói của hệ thống đúng lúc vang lên trong đầu cô.
Mái ấm cho trẻ vị thành niên thực chất là một trại trẻ mồ côi, Miêu Tuệ Tuệ nhìn qua những bức ảnh mà hệ thống đưa ra. Bọn nhỏ sẽ sống trong một ký túc xá tập thể, một phòng có thể chứa hai mươi người, còn có nhà ăn và nơi cho trẻ em chơi và học.
Ngoài ra sẽ có một số người để chăm sóc chúng.
Một năm yêu cầu trả cho mái ấm một viên tinh hạch cấp ba.
Chi phí không hề đắt đỏ, bọn nhỏ cũng được chăm sóc, có thể nói là vẹn cả đôi đường.
Cô nhấp vào đồng ý ngay lập tức nên hệ thống bắt đầu mở khóa mái ấm cho trẻ vị thành niên, phải mất vài giờ để mở khóa và đó cũng là lúc bọn trẻ ra viện.
Miêu Tuệ Tuệ mở cổng nhà tù dưới lòng đất và bước xuống.
Khi xuống đến tầng dưới cùng, cô có thể nghe thấy tiếng chửi rủa yếu ớt.
Người máy quản lý nhà tù đưa cô đến một nhà tù đơn độc, cửa vừa mở ra, người trong phòng muốn xông ra ngoài nhưng lại bị một đôi bàn tay máy móc to lớn phía sau giữ lại.
"Các người phạm pháp! Các người không có tư cách bỏ tù chúng tôi!" Người phụ nữ hét lớn, hoàn toàn quên mất rằng chính mình là người đầu tiên làm chuyện điên rồ không tuân theo pháp luật, bộ dạng điên cuồng của mụ ta hoàn toàn khác với lúc đầu đến trấn.
“Những đứa nhỏ bị hai người bỏ rơi đang ở đâu?” Miêu Tuệ Tuệ trực tiếp hỏi.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên: "Tôi không biết cô đang nói cái gì?"
"Những đứa nhỏ kia đã nói cho tôi biết, vợ chồng bà là súc sinh không bằng heo chó, lại còn nuôi trẻ con để đổi lấy tinh hạch, hai người không sợ quả báo sao?" Miêu Tuệ Tuệ tức giận nói.
"Quả báo? Ở tận tế này có ai mà thèm quan tâm đến quả báo? Làm người tốt có ích gì? Liệu có đủ cơm ăn áo mặc không? Những đứa nhỏ này vốn là trẻ mồ côi hoặc bị bỏ rơi, tôi vẫn luôn cho chúng một mái ấm và nuôi nấng chúng. Mà tôi cũng chỉ bán cho những người có nhiều tiền, có khi chúng có thể sẽ có một cuộc sống tốt hơn.” Người phụ nữ nói rất nhiều lời nguỵ biện vô nghĩa, nói khiến cho Miêu Tuệ Tuệ muốn bật cười.
“Phúc khí như này cho bà, liệu bà có thích không?”
Người phụ nữ trung niên nghẹn ngào, thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó.
“Tôi hỏi bà một lần cuối cùng, những đứa trẻ bị bỏ rơi kia đâu rồi?” Giọng nói của Miêu Tuệ Tuệ hơi lạnh lùng.
"Nếu muốn biết, cứ ngoan ngoãn để chúng tôi đi, cho chúng tôi chút đồ ăn, khi chúng tôi rời trấn sẽ nói cho cô biết." Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ kiên quyết như thể tin tưởng Miêu Tuệ Tuệ sẽ nghe lời mụ .
Rốt cuộc, trong tận thế không có nhiều người tốt bụng như Miêu Tuệ Tuệ. Từ trước đến giờ không phải không có người nhìn thấy giao dịch của họ, nhưng những người đó đều có thái độ không liên quan đến bản thân, điều này khiến họ càng thêm kiêu ngạo.
Miêu Tuệ Tuệ không để họ ra ngoài như mụ ta tưởng tượng mà là tỏ ra giễu cợt. Sau đó bắt đầu gọi người máy bên cạnh cô tiến lên.
Trong khi người phụ nữ trung niên vẫn còn đang lúng túng, mụ ta nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của người máy đã biến thành một thứ kim loại giống như găng tay đấm bốc, rồi nắm đấm to bằng bao cát rơi xuống như hạt mưa.
Người phụ nữ bị đánh tru lên.
“Tôi nói, tôi nói, đừng đánh nữa.” Cuối cùng, mụ chịu không nổi nữa phải đầu hàng.
Mụ ta báo cáo một địa chỉ, Miêu Tuệ Tuệ yêu cầu người máy ném người phụ nữ trung niên trở lại nhà tù rồi vội vã đến nơi đó.
Khi đến nơi, cô phát hiện căn biệt thự nhỏ ban đầu đã bị bao quanh bởi thực vật biến dị, trên tường bao phủ bởi thực vật biến dị còn đang ngọ nguậy. Thậm chí Miêu Tuệ Tuệ còn nhìn thấy vết máu còn chưa khô trên cành cây biến dị.
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Miêu Tuệ Tuệ .