Miêu Tuệ Tuệ đi cùng bọn nhỏ đến đó, bên ngoài mái ấm dành cho trẻ vị thành niên được xây dựng rất đẹp, giống như một nhà trẻ với những bức vẽ hoạt hình tinh xảo.
Xuyên qua hàng rào ngoài sân, còn có thể nhìn thấy cầu trượt, bập bênh và vô vàn thứ khác trong sân.
Chỉ riêng hai điều này đã thu hút sự chú ý của bọn nhỏ.
Nhìn thấy bọn nhỏ hưng phấn chạy vào, Miêu Tuệ Tuệ không khỏi nở nụ cười.
Khi bọn trẻ đang chơi bên ngoài, Miêu Tuệ Tuệ đến thăm phòng ngủ của mái ấm, phía trên và phía dưới được sắp xếp gọn gàng, ở phía trên là giường ngủ,còn ở phía dưới là bàn học. Bên trên giường có nệm mềm mại, có chăn bông ấm áp, ga giường và vỏ chăn cũng đầy tính trẻ con.
Phía trên và phía dưới được nối với nhau bằng cách lắp thêm một cái thang rộng và dày hơn, trên mỗi thang đều được trải đệm mềm, phòng tránh việc bọn nhỏ bò lên bò xuống té ngã.
Bên cạnh đó, có một nhà ăn riêng biệt.
Trong nhà ăn còn có mấy cái cửa sổ, tất cả đều là đồ trẻ con thích ăn, vô cùng bổ dưỡng, mỗi đứa nhỏ có thể tùy ý lựa chọn món mình thích.
Sau khi tham quan xung quanh, Miêu Tuệ Tuệ càng ngày càng hài lòng đối với mái ấm này. Người máy cũng áp dụng chế độ nói chuyện nhỏ nhẹ, tương tự như người dẫn chương trình dành cho trẻ em. Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rất thoải mái khi nghe chúng nói, thậm chí còn muốn nói chuyện hỏi xem trẻ em trên hai trăm tháng tuổi có được ở nhờ chăm sóc không?
Sau khi Miêu Tuệ Tuệ trả số tinh hạch trong một năm, những đứa trẻ chính thức bước vào mái ấm dành cho trẻ vị thành niên.
Bởi vì bọn nhỏ đã từng tiếp xúc với người máy trước đây nên chúng tiếp nhận tốt đối với người máy trong mái ấm và nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở đấy.
Vào buổi trưa, dưới ánh đèn dịu nhẹ, người máy hát những bài hát nhẹ nhàng, bọn nhỏ từ từ chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí như vậy, Miêu Tuệ Tuệ không rời đi cho đến khi chúng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi ổn định bọn trẻ, Miêu Tuệ Tuệ coi như đã giải quyết xong một mối quan tâm.
Lúc này cô mới có thời gian đi viện nghiên cứu giao nộp vảy và nọc độc của con rắn hổ mang biến dị cấp bảy mà cô thập được lần trước.
Lần này, cô đã thu thập được rất nhiều nên đổi được tổng cộng ba mươi bình thuốc.
Lần này dược tề là hình ống kim tiêm, vẫn cần pha loãng như cũ, còn có thể dùng súng nước. Chỉ cần bắn trúng con rắn hổ mang biến dị, nó có thể từ từ chết trong chất độc bị chế ngự đặc biệt.
Sau khi Miêu Tuệ Tuệ công bố tin tức, ngoại trừ vui mừng, mọi người đều có vẻ ngoài như mong đợi. Sống ở trấn nhỏ lâu như vậy nên họ đã quen với sự kỳ diệu của trấn, dường như không có gì đáng ngạc nhiên sau khi nghe trấn nhỏ đã nghiên cứu ra cái gì đó mới.
Mọi người đều rất tôn sùng loại thuốc mới do trấn nhỏ sản xuất, chỉ vài phút sau khi thông báo, lọ thuốc được pha loãng từ lọ thuốc đầu tiên đã được bán hết.
Không lâu sau, tổng ba mươi bình thuốc không còn thừa chút nào.
Do đó, số tinh hạch nhận được cũng đã nâng cấp trấn nhỏ lên ba cấp, một loạt máy bán hàng tự động và sân ga mới cuối cùng đã được mở khóa.
Thành phố X đã có tên trong danh sách, trưởng căn cứ Tôn của căn cứ ở thành phố X đã lâu thấp thỏm bất an đã lâu, ông ta vẫn luôn mong chờ máy bán hàng tự động và nhà ga đến căn cứ của mình. Lúc ông ta không kiềm chế được sắp đi đến thành phố H hỏi trưởng trấn Miêu, rốt buộc máy bán hàng và nhà gà ở bên ngoài căn cứ đã tới đúng hạn.
Trưởng căn cứ Tôn vui đến mức thiếu chút nữa đốt pháo ăn mừng, vì thế ông ta cố ý mời người bạn lần trước cố ý tới đây khoe khoang, còn cố ý để đối phương nhìn thấy máy bán hàng và nhà ga ở bên ngoài căn cứ.
"Tôi đặc biệt đi gặp trưởng trấn Miêu, đề nghị cô ấy trước tiên tập trung vào căn cứ khó khăn hơn. Căn cứ của chúng ta không khó khăn, đến muộn cũng không sao. Không, ông xem, thứ gì có đều sẽ có. "
"…Ha Hả."
Hôm nay, trấn nhỏ xuất hiện hai người mà Miêu Tuệ Tuệ không ngờ đến.
Miêu Tuệ Tuệ bước vào phòng họp, nhìn thấy hai người kia thì sững sờ trong ba giây.
"Lần này chúng tôi không phải đến vì Thanh Long." Huyền Vũ lên tiếng trước.
“Nghe nói trấn nhỏ có cho thuê khách sạn con nhộng, nhiệt độ bên trong khách sạn có thể duy trì ổn định, cho dù là mùa đông cũng không bị thời tiết bên ngoài ảnh hưởng.” Chu Tước tránh sang một bên nói.
Miêu Tuệ Tuệ gật đầu: "Đúng là có, hai người muốn thuê sao?"
“Không biết quy tắc của trưởng trấn ở nơi này là gì?”Huyền Vũ gật đầu.