“Có đủ tinh hạch, không có ác ý với trấn, chỉ cần nhớ trả lại đúng hạn là được.” Miêu Tuệ Tuệ nói.
Huyền Vũ sững sờ trong giây lát hiếm hoi, không ngờ yêu cầu lại đơn giản như vậy.
“Tôi. . . tôi thuê hai tháng.” Huyền Vũ lấy tinh hạch từ trong túi ra.
Sau khi Miêu Tuệ Tuệ yêu cầu họ ký thỏa thuận, cô lấy ra một viên nang nhỏ và đưa cho họ: "Đặt cái này ở trên một phần đất bằng phẳng là có thể sử dụng, nếu hai người không yên tâm thì có thể sử dụng thử ở mảnh đất trống trong trấn nhỏ.
"Không, chúng tôi đã thấy những người khác sử dụng nó." Chu Tước nói thẳng.
Khi họ đi đến một căn cứ khác thì tình cờ nhìn thấy những người sống sót đã thuê khách sạn con nhộng đặt con nhộng nhỏ vào khoảng đất trống, và vô cùng kinh ngạc trước toàn bộ quá trình.
Đột nhiên, viên nang nhỏ trong tay trở nên rất quý giá.
Trước khi đi, họ đến gặp Thanh Long - người vẫn đang bị cải tạo lao động. Lần này, Miêu Tuệ Tuệ nói rằng có thể chuộc hắn ta ra.
Thanh Long béo hơn nhiều so với lần trước, xem ta thức ăn cũng khá ngon nhưng nếu biết rằng thức ăn được làm từ rác thải của trấn nhỏ, có lẽ họ sẽ không nghĩ như vậy.
Trước khi Thanh Long rời đi, năng lực của hắn đã bị loại bỏ, lúc này đối với trấn không còn dám có ác ý, chỉ muốn mau chóng rời đi nơi này.
Cho dù miễn cưỡng, Huyền Vũ và Chu Tước cũng chỉ có thể đưa tinh hạch ra đón Thanh Long đã trở thành người tàn phế về.
Xử lý xong chuyện của Thanh Long, trong tù đột nhiên có tiếng động, cô lần theo âm thanh đó thì nhìn thấy cặp vợ chồng trung niên kia gầy đi rất nhiều.
“Chúng tôi biết mình sai rồi, trưởng trấn, thả chúng tôi ra, chúng tôi sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa.” Giọng nói của người phụ nữ trung niên xuyên qua nhà tù đơn.
Một ngày bọn họ chỉ được ăn một bữa, bữa ăn này vẫn là thức ăn chăn nuôi lợn mốc meo cực kì khó nuốt mà họ quen thuộc, ăn vào muốn ói nhưng người máy sẽ ép họ ăn cho hết, không để lãng phí thức ăn.
Trước đây họ chỉ đút cho bọn nhỏ ăn chứ chưa bao giờ biết rằng nó có thể khó ăn đến vậy.
Hơn nữa, họ còn phải đạp máy may hàng ngày, lao động chân tay mà không đủ ăn, cứ tiếp tục như vậy thì họ sẽ ngày càng chịu đựng không nổi.
"Nếu như hai người không phát ra âm thanh, suýt chút nữa tôi quên mất sự tồn tại của hai người rồi đây!" Miêu Tuệ Tuệ lạnh lùng nhìn bọn họ, "Tôi không thể để hai người ở trấn nhỏ trốn tránh mùa đông lạnh giá để hưởng phúc, năng lực của bọn họ sẽ bị phế bỏ, người nào không có dị năng sẽ bị suy yếu một nửa, ném họ ra ngoài.”
Trong mắt đôi vợ chồng trung niên càng thêm khiếp sợ, nhìn thấy người máy càng ngày càng gần, bọn họ hối hận, nếu biết vậy, bọn họ đã sớm ở trấn nhỏ ăn thức ăn cho heo rồi.
Sau khi hủy bỏ năng lực, bọn họ liền bị ném ra ngoài , bên ngoài trời đã rất lạnh, bọn họ còn mặc quần áo không ấm lắm. Vừa ra ngoài liền lạnh run, hơn nữa thể lực suy kiệt một nửa, đi một vài bước đã thở hổn hển.
Lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến một tiếng xé rách không khí, cách đó không xa một cây dây leo dày đặc bay tới, vừa vặn đánh trúng người đàn ông trung niên, ông ta phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, sinh tử không rõ.
Người phụ nữ trung niên hoảng sợ ngay lập tức, quay sang Miêu Tuệ Tuệ cầu xin giúp đỡ trong tuyệt vọng.
Miêu Tuệ Tuệ chỉ lạnh lùng nhìn: “Có phải lúc trước những đứa trẻ cũng hướng bà cầu xin như vậy đúng không? Lúc đó bà có hành động nhân từ một chút nào không?”
Miêu Tuệ Tuệ không tiếp tục nhìn nữa, quay người đi vào thị trấn nhỏ, phía sau cô truyền đến một tiếng hét chói tai.
...
Ngày tháng trôi qua, mùa đông đến như đã hẹn.
Sáng hôm nay, Miêu Tuệ Tuệ thức dậy thì nhìn thấy tuyết rơi dày đặc bên ngoài từ cửa sổ, cô cũng nhìn thấy nhiều người sống sót mặc bộ áo giáp đầy đủ đang đắp người tuyết bên ngoài.
Miêu Tuệ Tuệ cũng mặc quần áo dày để chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngoài trấn nhỏ và bên trong trấn nhỏ là hai thế giới khác, so với niềm vui và sự hòa bình bên trong trấn. Có thể nói rằng thời gian bên ngoài trấn nhỏ đã bị đóng băng, bất kể người sống sót, zombie hay động thực vật biến dị đều biến mất không còn dấu vết. .
Trong trấn mặc dù vẫn còn lạnh nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, là nhiệt độ của một mùa đông bình thường trước khi tận thế, chỉ cần mặc đủ ấm thì sẽ không cảm thấy lạnh lắm.