Nhìn bằng mắt thường có thể thấy nội thất của khách sạn con nhộng rất thoải mái, có thể cảm nhận được sự ấm áp ngay khi vừa bước vào từ bên ngoài, thậm chí có thể cảm thấy hơi nóng sau khi ở lâu.
Đối mặt với một hoàn cảnh như vậy, Chu Tước và Huyền Vũ đã rất vui mừng.
"Lão đại, Thanh Long đang kêu anh." Thuộc hạ của Huyền Vũ đi tới nói.
“Còn cấp dưới của cậu ta thì sao? Bọn nó kệ cậu ta rồi sao?" Huyền Vũ thờ ơ hỏi.
“Đám người đó gió chiều nào thì theo chiều đấy, bây giờ Thanh Long đã là kẻ vô dụng rồi, bọn họ còn không bỏ rơi cậu ta để trèo lên cành khác sao?” Giọng điệu tràn đầy châm chọc.
"Cũng giống như lão đại Chu nói ạ." Thuộc hạ nói.
“Tôi không rảnh, không thấy, tôi dùng tinh hạch để đưa cậu ta ra ngoài là hết sức nhân từ rồi. Nếu không phải trước khi đi anh Bạch Hổ đã đi dặn dò thì ai mà thèm quản cậu ta." Huyền Vũ nói.
"Lúc đầu đại ca Bạch vì cái tên ngốc vô tâm này mà nổi giận. Bao nhiêu năm nay, chỉ có mình cậu ta làm việc gì cũng ngu ngốc độc địa, không chừa cho mình một đường lui nào, cậu ta cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất nhưng thực ra lại là trung nhị bệnh*, để cho cậu ta tự sinh tự diệt đi.” Chu Tước chế nhạo
[*] Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản.
Nhắc đến Bạch Hổ, trong mắt cô vẫn còn vương chút ưu sầu, Huyền Vũ thở dài vỗ vai cô.
...
Lúc này, trong một căn cứ nhỏ ở thị trấn I, cách trấn nhỏ Hy Vọng hàng trăm ki-lô-mét, trưởng căn cứ đang thèm thuồng nhìn khách sạn con nhộng trước mặt.
“Từ nay về sau nơi này sẽ là căn cứ mới của chúng ta.” Trưởng căn cứ hưng phấn nói.
“Hai tháng sau chúng ta phải trả lại.” Người phụ trách thuê khách sạn con nhộng ở một bên nhắc nhở.
“Còn nữa?” Trưởng căn cứ cười lạnh một tiếng, “Nằm mơ!”
Người phụ trách khó xử cau mày: "Nhưng chúng ta đã ký hiệp nghị rồi, trưởng trấn nói nhất định chúng ta phải nghiêm túc tuân theo hiệp nghị, nếu không sau này sẽ huỷ bỏ tư cách của chúng ta."
"Đừng lo lắng, tôi có một giải pháp. Không phải trong căn cứ của chúng ta có một người làm thủ công tất chân thực sao? Đến lúc đó kêu người đó làm một cái giống hệt rồi trả lại, chắc hẳn lúc đó sẽ có rất nhiều khách sạn con nhộng. Tôi không tin cô ta sẽ mở từng cái ra để kiểm tra thật giả, chờ đến lúc cô ta phát hiện ra, liệu còn biết là ai trả lại? Trưởng căn cứ hừ một tiếng.
Tuy nói như vậy, người phụ trách vẫn có chút lo lắng, tuy trưởng trấn là một người phụ nữ thoạt nhìn tất yếu ớt nhưng người máy trong căn cứ hình như cũng không dễ chọc.
Sau khi anh ta nói ra sự lo lắng của mình, trưởng căn cứ đã cười nhạo anh ta nhát gan, vẫn tiếp tục kiên trì với ý tưởng ban đầu của mình.
Một bảo bối lớn như vậy, ai mà ngoan ngoãn trả lại nó thì chắc chắn là một kẻ ngốc.
Người phụ trách chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, rời khỏi phòng của trưởng căn cứ.
Mà Miêu Tuệ Tuệ không biết rằng có một trưởng căn cứ khác đang cận kề cái chết mà vẫn tiếp tục thử nghiệm.
Vì cho thuê khách sạn con nhộng, tinh hạch của trấn đạt tới 400 triệu tinh hạch cấp một, cộng với thu nhập từ máy bán hàng tự động và phí bảo trì nhà phố, trực tiếp đột phá 500 triệu tinh hạch cấp một.
Cô nhấp vào bảng giao diện cá nhân xong lại thấy một số hộp trong suốt quen thuộc.
“Bạn có muốn chi 300 triệu tinh hạch cấp một để mở bản đồ mới của trấn nhỏ không?”
“Bạn có muốn chi 200 triệu tinh hạch cấp một để nâng cấp bên trong trấn nhỏ không?”
Miêu Tuệ Tuệ chỉ chọn một cái, đúng vậy, số lẻ còn lại giúp trấn nhỏ tăng thêm hai cấp, bây giờ theo cấp bậc của trấn càng ngày càng cao, Miêu Tuệ Tuệ có thể lựa chọn giữ lại nhiều hay ít tinh hạch. Trấn nhỏ phát triển ngày càng lớn, số tinh hạch cần thiết cũng ngày một tăng lên nên thường thường Miêu Tuệ Tuệ sẽ dự trữ một phần đủ để xoay vòng, số còn lại mới dùng để thăng cấp.
Những lo lắng rằng cô không thể thu hút được người dân trấn khi lần đầu tiên đến đây giờ đã biến mất.
Sau khi trấn nhỏ được nâng cấp, một công viên giải trí khổng lồ đã được mở khóa. Miêu Tuệ Tuệ đặt nó trên một không gian trống không được sử dụng sau khi mở, công viên giải trí vừa vặn chiếm toàn bộ không gian trống.