Ba chị em tin chắc rằng Miêu Tuệ Tuệ ra giá rẻ như vậy để giúp chúng, thầm hạ quyết tâm rằng chờ mùa đông trôi qua mới có thể kiếm được tinh hạch, nhất định sẽ trả lại tinh hạch ngày hôm nay cho Miêu Tuệ Tuệ.
Cơm ăn liền ngon ngoài dự đoán, thịt bò nướng khoai tây mềm ngon, thịt lợn muối chua mặn mà ngon, mấy người ăn no nê, trừ cô em út mới khỏi bệnh nặng ra, hai chị em còn lại ăn no căng.
Lúc Miêu Tuệ Tuệ đang dùng bữa, cô luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô quay đầu lại thì thấy con cá mập biến dị thực sự đang bám vào mép bể cá, với phần lớn cơ thể của nó lộ ra ngoài, mắt nó nhìn thẳng vào bữa ăn của bọn họ.
Miêu Tuệ Tuệ ngập ngừng gắp một miếng thịt ném qua, cá mập biến dị nhảy lên đỡ lấy, ăn rất ngon.
Những người khác đều kinh ngạc, con cá biến dị này có vẻ rất thông minh.
Cuối cùng, một người một cá mập ăn hết bát cơm.
Sau khi ăn uống no nê, cơn buồn ngủ liền ập đến, bọn họ cuộn tròn trên ghế ngủ thiếp đi, cuối cùng đến rạng sáng ngày hôm sau mới đến trấn nhỏ.
Bởi vì trên xe còn có người sống sót bình thường nên tốc hành xe không có dừng ở nhà ga, trực tiếp lái vào trấn. Ba chị em xuống xe, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.
“Đây là căn cứ sao ạ?” Giọng nói của chị cả có chút thất thường, “Hiện tại có căn cứ phồn hoa như vậy, hơn nữa ở đây một chút cũng không lạnh.”
"Căn cứ? Em cũng có thể nói như vậy, nhưng chị vẫn muốn gọi nó là Trấn nhỏ Hy vọng." Miêu Tuệ Tuệ đi trước với bể cá trong tay và nói với người chị gái.
"Ở thị trấn nhỏ, các em có thể chọn nhà mà mình muốn ở, có giá đắt mà cũng có giá rẻ.” Miêu Tuệ Tuệ ại nói, "Các em không cần phải chịu đựng thời tiết và cái đói, hơn nữa không phải chịu đựng những ánh mắt kỳ lạ của người khác, mọi người trong trấn đều bình đẳng."
Sau khi nghe câu này, mắt của ba chị em đều đỏ hoe.
Vừa dứt lời, người máy tiếp tân đi tới, đưa cho ba anh em mỗi người một cốc nước uống ấm, dẫn bọn họ đi nhận phòng.
Miêu Tuệ Tuệ cũng nói lời tạm biệt với họ ở đây và trở về nhà của mình.
Đi được mấy bước, đụng phải Mạnh Diệp đang chạy tới, trên trán còn có những hạt mồ hôi nhỏ, hiển nhiên là vội vàng rời đi.
Anh ấy không nói gì, nhìn Miêu Tuệ Tuệ từ trên xuống dưới và thấy nhẹ nhõm khi thấy cô không hề hấn gì.
“Tôi ra ngoài ăn sáng, vừa vặn gặp được cô trở về.” Mạnh Diệp giả dối giải thích.
Nếu Miêu Tuệ Tuệ không nhìn thấy đôi tai đỏ và bóng xanh trong mắt anh ấy, cô sẽ thật sự tin những lời này.
"Thật trùng hợp, không bằng chúng ta cùng nhau đi ăn điểm tâm đi? Vừa vặn tôi cũng đói bụng." Miêu Tuệ Tuệ không vạch trần anh ấy, cười nói.
Mạnh Diệp gật đầu, cầm lấy bể cá trong tay cô và cùng nhau đi đến nhà hàng.
Con cá mập biến dị trong bể cá nhìn Mạnh Diệp và Miêu Tuệ Tuệ một lúc, sau đó lắc đuôi bơi đi.
Miêu Tuệ Tuệ gọi mì với thịt, nhặt một vài miếng thịt sau đó ném chúng vào bể cá, con cá mập đột biến nhảy lên để bắt từng miếng một.
Mạnh Diệp kinh ngạc mở to hai mắt: "Vừa rồi tôi không để ý, con cá này đến từ đâu? Lại còn ăn cả thịt nữa."
Miêu Tuệ Tuệ nói về trải nghiệm của cô ấy trong chuyến đi này, bỏ qua viên đá năng lượng mà chỉ đề cập ngắn gọn về sự bất thường của con cá mập.
Vẻ mặt Mạnh Diệp trở nên nghiêm túc: "Thất phu vô tôi hoài bích có tội (1), chuyện này cô đừng nói cho người khác biết, sợ rằng sẽ hấp dẫn người có ác ý."
(1)Ý là mang theo tài bảo dễ bị chuốc hoạ vào thân.
Nói xong, Mạnh Diệp quan sát con cá mập mà mỗi cử động của nó đều lộ ra linh tính, lại càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Tôi không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu như sau này tất cả sinh vật đều biến dị như vậy, sợ rằng con người sẽ càng khó sinh tồn." Mạnh Diệp nói.
"Không, thứ khiến nó biến dị thứ đã bị tiêu huỷ." Miêu Tuệ Tuệ hàm hồ trả lời một câu.
Mạnh Diệp biết sự thần kỳ của cô cho nên không hỏi thêm gì nữa.
Ăn sáng xong, Miêu Tuệ Tuệ về nhà sau đó thả con cá mập nhỏ vào bể cá lớn hơn ở nhà.
Vừa mới thả con cá mập nhỏ vào, Miêu Tuệ Tuệ phát hiện ra rằng hình dạng của con cá mập nhỏ lại thay đổi, trở nên lớn hơn một chút, nó nhanh chóng thích nghi với ngôi nhà mới của mình và chơi rất vui vẻ trong đó.