“Cứ gọi mày là Nhạc Nhạc nhé?” Miêu Tuệ Tuệ ra lệnh cho con cá mập nhỏ bên kia bể cá.
Con cá mập nhỏ dường như rất thích cái tên này, xoay vài vòng, năng lượng mơ hồ trong trấn nhỏ cũng khiến nó cảm thấy rất thoải mái.
Gạo ngồi xổm dưới chân Miêu Tuệ Tuệ , mắt dõi theo Nhạc Nhạc, có vẻ rất mới lạ.
Miêu Tuệ Tuệ trở lại phòng, sau đó mở giao diện cá nhân.
Nhiệm vụ khẩn cấp đã hoàn thành, đằng sau vẫn còn một gói quà đang chờ được thu thập.
Mặc dù đã biết trước món quà nhưng Miêu Tuệ Tuệ vẫn mở nó với sự mong đợi lớn.
Tia sáng trắng lóe lên, một chiếc phi thuyền hình cầu xuất hiện trước mặt Miêu Tuệ Tuệ. Nó có vẻ ngoài màu bạc, nhìn tràn ngập cảm giác công nghệ, chỉ lơ lửng giữa không trung, phía dưới có thể nhìn thấy một tia sáng xanh mơ hồ.
Mặc dù trông rất ngầu nhưng Miêu Tuệ Tuệ nhìn con tàu vũ trụ to bằng quả bóng rổ trước mặt. Bắt đầu tự hỏi xem cô nên ngồi trong đó như thế nào và cả làm thế nào để con tàu vũ trụ này không bị trọng lượng năm mươi cân của cô đè bẹp?
"Đây là không gian được nén lại, phi thuyền sẽ biến hoá không gian lớn nhỏ theo năng lượng mặt trời, ký chủ có thể lái thử ở bên ngoài." Hệ thống đưa ra lời giải thích nói.
Miêu Tuệ Tuệ bừng tỉnh đại ngộ, một lần nữa lại cảm thán sự cường đại của vị diện hệ thống.
Sau đó, cô hưng phấn mang phi thuyền mặt trời đến một khoảng đất trống bên ngoài, lại thả phi thuyền sử dụng năng lượng mặt trời ra. Quả nhiên, lần này thể tích của tàu lớn hơn rất nhiều, Miêu Tuệ Tuệ bước lên cầu thang bên ngoài, không gian bên trong lớn hơn cô tưởng tượng.
Trong buồng lái vẫn có không ít thiết bị mà Miêu Tuệ Tuệ nhìn không hiểu, nhưng theo hệ thống đó đều bộ phận là điều khiển tự động nên cô không cần vận hành chúng.
Trước mặt có một màn hình 3D cực lớn để có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài một cách rõ ràng và trực quan.
Khi ngồi trong xe, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy trong nháy mắt bản thân đã xuyên đến một bộ phim điện ảnh giả tưởng.
Trải nghiệm đi phi thuyền khác với đi các phương tiện giao thông bình thường khác nên Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rất mới mẻ và kích thích.
Chờ đến lúc cô chơi đủ thì nửa ngày đã trôi qua mất rồi!
Phi thuyền có thể thu nhỏ lại bằng kích thước lòng bàn tay nên rất thuận tiện để mang theo.
Khi Miêu Tuệ Tuệ đến nhà hàng ăn tối vào buổi tối, cô tình cờ gặp hai chị em ruột vừa mới ra khỏi chợ nông sản, trên tay họ mang một túi rau và thịt.
Bọn nhỏ đã tắm rửa thay quần áo xong, lộ ra khuôn mặt thanh tú, nhìn ôn nhu dịu dàng, không liên quan gì đến chuyện sao chổi trong miệng người khác.
“Em út đâu rồi?” Thấy chỉ có hai người bọn họ, Miêu Tuệ Tuệ hỏi.
“Em ấy đang ở bệnh viện ạ.” Trên mặt chị cả lộ ra nụ cười nhàn nhạt, “Tuy rằng con bé gần như bình phục nhưng từ nhỏ con bé đã yếu ớt bệnh tật. Bây giờ có điều kiện tốt như vậy nên bọn em vẫn nên đưa con bé đi xem bệnh, một lúc nữa về nhà em sẽ nấu cháo cho con bé, chắc chắn nó sẽ rất thích.”
Bọn nhỏ chọn một căn hộ chung cư tương đối rẻ tiền, ba người có thể ở được. Bây giờ điều kiện sống tốt hơn trước nhiều, ra ngoài cũng không có ánh mắt kỳ quái nhìn chúng nữa. Chỉ ngẫu nhiên gặp được người quen ở căn cứ cũ, vị bác gái hiền từ cũng chỉ là thở dài vài câu đáng thương rồi bỏ đi.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt của chúng, Miêu Tuệ Tuệ cũng không thể không gật đầu.
Cuộc sống ở trấn nhỏ vào mùa đông thật dễ chịu và thoải mái, nhiều người cảm thấy trong nháy mắt, lớp tuyết dày bên ngoài đã mỏng đi rất nhiều.
Sau thời gian này, Miêu Tuệ Tuệ đã trở nên rất quen thuộc với cá mập nhỏ Nhạc Nhạc, cô cũng cố ý mua một viên bể cá nhỏ có thể đeo ở cổ. Thường ngày sẽ đưa nó ra ngoài chơi với Gạo.
Lúc mùa đông qua một nửa thì cũng đến thời điểm ăn Tết, Miêu Tuệ Tuệ lại làm một nhiệm vụ đặc biệt khác, yêu cầu cô đến một nơi trú ẩn nguy hiểm trước cuộc không kích để giải cứu những người sống sót bên trong.
Khi Miêu Tuệ Tuệ bắt đầu cuộc hành trình, bên trong nơi trú ẩn cách trấn nhỏ hàng trăm ki-lô-mét đang diễn ra một cảnh tượng rất tăng khốc. Khắp nơi đều là máu và tay chân bị gãy, như thể vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.