Cuối cùng, chỉ còn lại mười người may mắn sống sót chen chúc vào một không gian nhỏ, một dị năng giả kim loại và hai dị năng giả thổ khởi động lá chắn trước mặt để ngăn cách mọi người với lũ zombie ở bên ngoài.
Bởi vì rất yên tĩnh, cho nên có thể nghe rõ ràng tiếng zombie gầm nhẹ và tiếng chúng nó gặm thi thể ở bên ngoài, âm thanh cách bọn họ rất gần, chỉ cách nhau một tấm bình phong.
Mọi người đều bịt chặt miệng, không dám thở mạnh.
Ai có thể nghĩ tới hôm qua thời tiết ấm áp hơn, không có tuyết rơi, nhân cơ hội này những người sống sót đi ra ngoài tìm thức ăn nhưng không may thay có người sống sót bị zombie cắn. Không biết là vì sợ hãi hay là vì cái gì, anh ta lại không kể chuyện này ra. Dẫn đến vào buổi đêm khuya tĩnh lặng khi mọi người đều tiến say vào giấc mộng thì anh ta đột nhiên biến thành zombie, cắn vào người xung quanh khiến cho virus lây lan khắp hầm trú ẩn.
Cuối cùng, tình huống không thể cứu vãn đã xảy ra, cả một số lượng người lớn chỉ còn lại mười người sống sót.
Giờ khắc này, trong lòng những người sống sót tràn đầy tuyệt vọng. Bên ngoài tất cả đều là zombie mà lối ra lại ở trung tâm, cách bọn họ còn một khoảng khá xa nên không có cách nào chạy trốn, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể ở chỗ này chờ chết ?
Vào thời điểm quan trọng này, khuôn mặt của những người dị năng giả hệ thổ và hệ kim loại bắt đầu tái nhợt. Hiện tại dị nặng của bọn họ sắp không chống đỡ được nữa, hơn nữa không có đủ đồ ăn khiến thời gian họ có thể khai triển dị năng suy giảm rất nhiều.
Những người sống sót vô cùng lo lắng, đem tất cả đồ ăn ở bên người đều đưa dị năng giả ăn. Sau khi bổ sung thể lực thì mới có thể tiếp tục sử dụng dị năng, hy vọng sống sót mới càng nhiều.
Nhưng vào lúc mọi người “đạn tận lương tuyệt”, một trong những người sống sót không muốn lấy thức ăn thừa của mình ra.
"Quỷ biết mọi người ở lại đây bao lâu, cho bọn nó ăn hết, nếu lỡ tôi chết đói thì sao?" Đang nói là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, tay ôm chặt đồ ăn đột nhiên cao giọng nói.
Giọng nói đột ngột vang lên khiến đám zombie bên ngoài càng thêm cáu kỉnh, không ngừng va vào hàng rào trước mặt, sắc mặt của dị năng giả đang chật vật chống đỡ càng tái nhợt.
Người phụ nữ hoàn toàn không nhận ra sai lầm của mình, bĩu môi quay lưng về phía mọi người, rõ ràng là không muốn lấy ra một chút đồ ăn nào.
“Tôi. . . Tôi không chịu được nữa.” Dị năng giả hệ thổ cấp bậc thấp hơn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai tay vô lực buông xuống.
Áp lực lúc này hoàn toàn nghiêng về phía dị năng giả hệ kim loại, nhưng người này cũng không chống đỡ được bao lâu.
Trong nháy mắt khi lá chắn hoàn toàn biến mất, mọi người nhìn thấy đám zombie dày đặc trước mặt, còn có thể ngửi thấy mùi thối rữa phảng phất trong miệng chúng nó.
Người phụ nữ ngồi trong góc không muốn lấy thức ăn đã bị lôi ra trước, tiếng la hét lập tức tràn ngập căn hầm trú ẩn.
Dị năng giả hệ kim loại từng là một quân nhân nên đã sớm đem chuyện bảo vệ mọi người khắc thật sâu vào xương tuỷ. Cho dù dị năng suy kiệt và sức mạnh của bản thân đã đạt đến cực hạn nhưng theo phản xạ có điều kiện thì anh ta vẫn bảo vệ mọi người ở sau.
Kết quả là anh ta trực tiếp bị zombie cắn vào cánh tay, nháy mắt dòng máu đỏ sẫm trộn lẫn với độc tính của zombie phun ra.
Vào thời điểm nguy cấp này, có một âm thanh bùng nổ trên đầu anh ta.
Theo sau đó, trên đỉnh của hầm trú ẩm tối đen như mực lại xuất hiện một lỗ hổng lớn, ánh sáng chiếu tới từ trên đỉnh đầu.
Phảng phất như ánh mặt trời phá vỡ bóng tối.
Mọi người bất lực nhìn một cô gái từ hố lớn nhảy xuống.
Dường như cô ấy đang cầm một thứ gì đó có màu rất sặc sỡ trong tay, bắn liên tục vào lũ zombie, động tác trông rất đỉnh.
Lúc này, trong tay Miêu Tuệ Tuệ đã có kiếm gỗ, trong lòng cô không hoảng hốt, tia laze từ kiếm gỗ quét qua nhóm zombie trước mặt, không lưu lại tai hoạ ngầm.
Sau khi quét sạch toàn bộ tang thi, Miêu Tuệ Tuệ lau mồ hôi trên trán rồi quay lại nhìn mọi người.
"Chúng ta đi ra khỏi đây trước đi." Không có thời gian để nói nhiều, Miêu Tuệ Tuệ nói với chín người sống sót tại hiện trường.
Rốt cuộc, mùi hương bên trong này quá khó ngửi, nếu ở lại đây lâu hơn cô sẽ nôn ra đây mất!