Những người sống sót đứng hình vài giây rồi mới vội vàng gật đầu không ngừng.
Những người sống sót lần lượt được kéo lên nhưng khi đến người cuối cùng, anh ta buông lỏng tay ra và lắc đầu với Miêu Tuệ Tuệ .
Vào lúc Miêu Tuệ Tuệ khó hiểu hết sức thì anh ta mới mở tay áo ra, để lộ một dấu răng kinh tởm.
"Tôi bị cắn rồi, không thể rời đi, phiền cô đưa bọn họ đi." Giọng nói của người đàn ông trở nên yếu ớt.
Sắc mặt của anh ta dần dần tái nhợt, trong mắt dần dần hiện ra tơ máu, thoạt nhìn là điềm báo biến dị.
"Đều là lỗi của Chu Thuận Phương! Bình thường bà ta ở căn cứ rất keo kiệt, nhưng lúc này lại kéo chân mọi người lại. Nếu không phải do bà ta, Đại Quân đã không…” Giọng nói của người nói chuyện dần trở nên nghẹn ngào, đủ để thấy địa vị ở căn cứ của người đàn ông tên Đại Quân này như nào.
Miêu Tuệ Tuệ phớt lờ yêu cầu của anh ta, yêu cầu người máy dùng dây thừng trói anh ta lại, trực tiếp khiêng anh ta lên xe.
“Tự mình chống chọi đi, chỉ cần còn lại một chút lý trí, trở về trấn anh có thể được cứu.” Sau khi nói xong một câu này, xe khởi động ở trước mắt mọi người.
Trong lúc xe chạy, tất cả mọi người đều không có thời gian nhìn kỹ đoàn tàu thần kỳ này, đều nén lòng thầm cầu nguyện cho Đại Quân.
Khi xe chạy trở lại trấn nhỏ, Đại Quân đã đổ mồ hôi đầm đìa, người cũng đã thở hấp hối đang lơ lửng trên bờ vực mất trí.
Miêu Tuệ Tuệ không ngờ rằng anh ta giữ ý chí kiên cường của mình đến tận đây nên trong lòng cô thấy rất ngưỡng mộ, nhanh chóng để người máy cõng anh ta đến bệnh viện.
Vài người sống sót cũng chỉ cảm thán một câu kinh ngạc ở cửa rồi cũng đi theo sau đến bệnh viện.
Bác sĩ người máy sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào, kéo Đại Quân đến phòng cấp cứu, trong khi đó thì những người còn lại chờ đợi bên ngoài.
Lúc này, họ mới có tâm trạng thảo luận về trấn nhỏ độc đáo trong thời kỳ tận thế này.
Mà khi nghe Miêu Tuệ Tuệ nói rằng ở đây không thiếu nước, thức ăn và nhà ở, sự ngạc nhiên trong mắt họ càng lớn hơn.
"Mọi người không nhận được bất kỳ quảng cáo nào sao?" Miêu Tuệ Tuệ tò mò hỏi. Kể từ lần trước có nhiều dịch vụ quảng cáo hơn, cô phát hiện ra rằng rất nhiều người sống sót đến trấn sau khi nhìn thấy đủ loại quảng cáo kỳ lạ của trấn nhỏ.
Mấy người ngơ ngác lắc đầu: "Chưa từng thấy qua."
"Không, có khi tôi đã nhìn qua rồi. Lúc đó tôi đang tuần tra ở bãi đất trống bên ngoài căn cứ, lúc tôi đang tuần tra thì đột nhiên thấy con chim biến dị đẻ ra mấy chục quả trứng, những quả trứng đó thậm chí còn sắp xếp thành mấy chữ, giống như Trấn nhỏ Hy Vọng. Lúc đó tôi nghĩ thật khó tin, sau khi lau mắt để nhìn lại thì dòng chữ kia đã biến mất rồi.” Một người đàn ông trẻ tuổi trong đó nói, “Sau đó tôi còn đem chuyện này kể cho thằng bạn thân, bọn nó chỉ nói tôi hoa mắt.”
Nói đến thằng bạn thân, ánh mắt của anh ta có chút bi thương, lần này những người sống sót đã chết gần hết, bạn thân của anh ta cũng ở trong đó.
Miêu Tuệ Tuệ hiểu rõ, có vẻ như quảng cáo này vẫn chưa được thực hiện đúng nơi đúng chỗ.
Trong khi mọi người đang trò chuyện, đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt. Các bác sĩ người máy và y tá người máy đã đẩy Đại Quân bất tỉnh ra ngoài.
Miêu Tuệ Tuệ tiến lên hỏi thăm thì được biết Đại Quân đã qua cơn nguy kịch, virus zombie trong cơ thể cũng đã bị tiêu trừ. Bây giờ, trong cơ thể chỉ còn lại một lượng rất nhỏ độc tố, tự cơ thể có thể đào thải.
Những người sống sót khác nghe được lời nói của bác sĩ như nghe được chuyện cổ tích, từ khi tận thế bắt đầu đến nay, bọn họ chưa từng nghe nói có thể tiêu diệt được virus zombie.
Một khi bị zombie cắn, chắc chắn sẽ chết.
Nhưng thật sự những vết xanh tím trên người và vệt tơ máu trên mặt Đại Quân đúng thật đã biến mất, thậm chí khuôn mặt vốn tái nhợt bây giờ đã có chút hồng hào.
Thật ra, không chỉ bọn họ, ngay cả Miêu Tuệ Tuệ cũng có chút khó tin, lúc cô không chú ý đến nơi này dường như Bệnh viện Hy Vọng được nâng cấp lợi hại hơn rất nhiều.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, mọi người nhìn kỹ thị trấn nhộn nhịp và xinh đẹp trước mặt và cả những người dân trấn trong bộ quần áo sạch sẽ.