Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 212 - Chương 212 - Tết 1

Chương 212 - Tết 1
Chương 212 - Tết 1

Trong mắt họ đều là sự hoài nghi không dám tin tưởng, trấn nhỏ này không khác gì trước tận thế, thậm chí còn tốt hơn.

Miêu Tuệ Tuệ khẽ mỉm cười: "Hoan nghênh đến Trấn nhỏ Hy Vọng."

Đại Quân tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, anh ta vẫn có chút bối rối, không biết mình đang ở đâu.

Ký ức cuối cùng dừng tại khoảnh khắc khi mình mất kiểm soát đối với virus trong cơ thể và sắp biến dị.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, một người máy đầu tròn mặc đồng phục y tá đi vào, bên tai vang lên một âm thanh máy móc mềm mại: “Bạn tỉnh rồi à? Cảm giác thế nào? Có cảm thấy đầu óc choáng váng không?"

Đại Quân có chút bối rối, mãi đến khi người máy y tá hỏi lần thứ hai mới lắc đầu.

“Tôi còn sống sao?” Bởi vì lâu không nói chuyện nên giọng nói của Đại Quân trở nên khàn khàn.

"Đúng vậy, trưởng trấn của chúng tôi đã cứu bạn. Y tá người máy trả lời.

Đột nhiên Đại Quân nghĩ đến cô gái mở đường thoát thân cứu bọn họ ngày đó, ánh mắt hơi nóng lên. Từ trước đến nay anh ta chỉ cứu người, đây cũng là lần đầu tiên được người khác cứu.

Dù bên ngoài trời vẫn còn gió và lạnh nhưng Đại Quân lại cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ ấm áp đến thế.

Đảo mắt cái đã đến Tết Âm Lịch, sau khi tận thế đến những người sống sót chưa bao giờ tổ chức Tết Âm Lịch nhưng khi mọi người tỉnh dậy vào đúng ngày trọng đại này của năm. Không hiểu sao lại phát hiện ra rằng những cái cây bên ngoài tòa nhà dân cư được treo đèn lồng đỏ, cổng khu dân cư cũng được dán câu đối tràn ngập sắc đỏ lễ hội. Thậm chí cả người máy cũng mặc áo khoác đệm màu đỏ, càng thêm đáng yêu dễ thương.

Mọi người đi dạo quanh trấn nhỏ với cảm giác mới lạ, không chỉ các tòa nhà dân cư, mà toàn bộ tiểu khu đều rực rỡ hẳn lên.

Nụ cười trên gương mặt những người sống sót bừng sáng, dường như họ đã tìm lại được một chút cảm giác Tết xưa.

Người đến các siêu thị, cửa hàng nông sản và phụ phẩm cũng nhiều hơn, mọi người bắt đầu mua sắm để bắt đầu ngày Tết.

Khi những người sống sót bước đi thì lại nhìn thấy một số người đều chạy theo một hướng.

Những người sống sót vội vã chộp lấy một trong số những người đang chạy và hỏi họ đang đi đâu mà vội vàng như vậy.

“Mọi người không biết sao? Không phải trưởng trấn đã phát tin trên vòng tay sao? Hôm nay cư dân trong trấn có lễ vật hàng năm, nghe nói buổi trưa sẽ mời chúng ta ăn cơm, nhanh lên, chậm một chút thì ngay cả nước cũng không còn đâu đấy!" Nói xong, người đó tránh khỏi tay người đang giữ chặt mình rồi chạy về hướng nhà của trưởng trấn.

"Ôi! Hôm nay ngủ dậy còn chưa kịp nhìn vòng tay, chúng ta đi mau."

Cảnh tương tự diễn ra ở các khu vực khác nhau của trấn nhỏ.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài nhà của trưởng trấn Miêu Tuệ Tuệ đã chật kín người.

"Lần này, lễ vật và tiệc ăn mừng đầu năm sẽ do hệ thống cung cấp, ký chủ không cần lo lắng. Sau khi kết thúc ký chủ cũng sẽ có một phần lễ vật đầu năm.” Hệ thống đang nói trong lòng Miêu Tuệ Tuệ.

Miêu Tuệ Tuệ cười híp mắt: "Kỳ thực chúng ta cũng rất quen thuộc với nhau, không cần khách khí như vậy."

Hệ thống đã quen thuộc với tính cách của Miêu Tuệ Tuệ, cho nên nó cũng không có trả lời, chỉ là lẳng lặng quay ra chỗ Miêu Tuệ Tuệ không nhìn thấy mà trợn mắt khinh thường.

Sau đó, hàng nghìn món quà được đóng gói lập tức xuất hiện trong kho hàng của Miêu Tuệ Tuệ, nó nhìn rất tinh xảo và đẹp mắt. Theo như lời hệ thống nói, chúng chứa các sản phẩm khác nhau được sản xuất trong trấn, chẳng hạn như nông sản, thực phẩm tiện lợi, quần áo, rượu và vô vàn thứ khác, vật dụng trong lễ tất niên tuy khác nhau nhưng đều là những thứ ai cũng cần.

Lệ Lôi vẫn luôn giúp sắp xếp đám đông lộn xộn, để mọi người ngồi vào những chiếc bàn ở khoảng đất trống bên ngoài nhà của trưởng trấn, những chiếc bàn ở đây đều do người máy sắp xếp từ sáng sớm.

Người dân trấn kéo đến càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc, bên ngoài nhà của trưởng trấn đã có một hàng ghế dài, nhìn thoáng qua đã thấy đông nghịt người.

Miêu Tuệ Tuệ không khỏi thở dài, cô đến đây chưa được một năm mà trấn nhỏ đã có người dân như vậy. Cẩn thận nghĩ lại, sáu tháng qua cô thật sự đã trải qua rất nhiều.

Từ sự hoài nghi sợ hãi lúc đầu cho đến sự thoải mái như bây giờ, bản thân cô đã thay đổi rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment