Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 213 - Chương 213 - Tết 2

Chương 213 - Tết 2
Chương 213 - Tết 2

“Xin chào người dân trấn, tôi là Miêu Tuệ Tuệ - trưởng trấn của trấn nhỏ." Miêu Tuệ Tuệ hắng giọng rồi nhận lấy micrô từ Lệ Lôi, cô không tránh khỏi có chút lo lắng khi đối mặt với nhiều người như vậy. Hít một hơi thật sâu mới tiếp tục nói, "Thật không ngờ, có hàng ngàn người trong trấn của chúng tôi. Tôi rất vui khi có những người sống sót ở tận thế có thể định cư ở đây, giúp những người đang tuyệt vọng có thể cảm nhận được sự ấm áp.”

Lời nói của Miêu Tuệ Tuệ khiến cho rất nhiều người hai mắt đỏ lên, nhớ lại những ngày tháng tuyệt vọng trước khi gặp được trấn nhỏ nên bọn họ đều có chút xúc động.

"Sau này, tôi cũng hy vọng mọi người có thể sống khỏe mạnh vui vẻ ở trấn nhỏ."

Sau khi thúc phần phát biểu, những tràng pháo tay nổ ra như sấm.

Tiếp đó, người máy mang đến từng bàn một loạt món ngon, đầy ắp khẩu phần và thơm phức.

Tuy rằng hiện tại tất cả mọi người không thiếu đồ ăn nhưng bọn họ vẫn cảm thấy bữa ăn này rất ngon,

ngon đến mức nhiều năm sau cũng không quên được.

Sau bữa ăn, mọi người vẫn còn chưa đã thèm nhưng phân đoạn tiếp theo cũng là điều bọn họ mong chờ nhất, món quà đầu năm.

Miêu Tuệ Tuệ, Lệ Lôi và người máy đã cùng nhau đi lấy tất cả những món quà đầu năm đã chuẩn bị sẵn trong nhà kho, sau đó đọc tên từng người để họ lên lấy chúng.

Tất cả mọi người từ người già sáu mươi-bảy mươi tuổi đến trẻ em chưa đầy hai- ba tuổi đều có phần.

Mọi người cầm những món quà tinh xảo đầu năm, tiếng cười tràn ngập trấn nhỏ.

Người đàn ông vạm vỡ và người đàn ông đeo kính vừa mới ra tù đứng trong đám đông, mỉm cười nhìn những người khác, cũng bị lây nhiễm bởi niềm vui như vậy.

"Trước khi tận thế, điều tôi không thích nhất là thị trấn ở quê hương tôi. Tôi nghĩ nó bẩn thỉu và nghèo nàn. Khi tôi còn trẻ, điều tôi muốn nhất là thoát khỏi thị trấn nhỏ đó và thoát khỏi người ba uống rượu say đánh người của mình.” Người đàn ông cơ bắp uống hút một miếng thuốc sau đó bắt đầu nói về quá khứ của mình với một thái độ bình thản.

“Nhưng anh có để ý không, cái trấn này tựa hồ có một loại ma lực đặc thù, còn có cái người trưởng trấn kia cả ngày cười ngây ngô.” Người đàn ông đeo kính cũng cười nói.

Lúc này, trên sân khấu đột nhiên gọi một cái tên, người đàn ông vạm vỡ vung tay, suýt chút nữa rơi xuống đất.

"Vừa rồi... Là gọi gọi tôi đúng không?” Anh ta không thể tin hỏi.

Trong mắt người đàn ông nho nhã cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó liền cười nhẹ nhõm: "Đúng vậy, là gọi anh đó, đi mau."

Người đàn ông vạm vỡ ném điếu thuốc vào thùng rác, theo bản năng sửa sang lại quần áo rồi đi về phía trước.

Khi đứng trước mặt Miêu Tuệ Tuệ, anh ta có chút lo lắng, ho khan một tiếng rồi trịnh trọng nhận món quà đầu năm mới.

"Tôi. . . " Anh ta vừa mở miệng, giọng nói không tự chủ được trở nên khàn khàn, tràn ngập nói không ra lời, "Cảm ơn."

Miêu Tuệ Tuệ mỉm cười: "Không có gì, nếu anh đã quyết định trở thành người dân của trấn, hơn nữa đã thể hiện quyết tâm tương ứng, trấn nhỏ sẽ tự nguyện tiếp nhận anh."

Người đàn ông lực lưỡng gật đầu lia lịa, lúc này anh ta như trở về thời tiểu học được cô giáo khen ngợi. Cái loại tâm tình kích động này cho dù có nhiều tinh hạch hay trong tay có bao nhiêu quyền lợi cũng không sánh bằng được.

Tiếp đến đến lượt người đàn ông nho nhã, trên mặt anh ta lộ ra vẻ hưng phấn hiếm có. Sau khi nhận quà năm mới, anh ta im lặng hồi lâu, đợi đến khi những người phía sau bắt đầu thúc giục mới nói lời cảm ơn rồi vội vã quay về vị trí ban đầu của mình.

Khi tất cả những món quà năm mới đã được phân phát hết cho người dân thì trời đã gần tối. Mọi người ăn uống no nê xong thì mỹ mãn cầm món quà đầu năm của mình rời đi.

Miêu Tuệ Tuệ nhắc nhở họ rằng sau bữa tối nay sẽ bắn pháo hoa, người dân trấn sôi nổi tỏ vẻ rất mong chờ.

Sau một ngày bận rộn, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy cơ thể mình như bị khoét rỗng.

Nghỉ ngơi một lúc, cô đưa người nhân viên duy nhất của mình đi ăn cơm tất niên.

Thuật ngữ bữa cơm tất niên vừa quen thuộc vừa xa lạ với Lệ Lôi. Kể từ khi ba mẹ qua đời, cậu chưa bao giờ có một đêm giao thừa tươm tất như vậy nữa.

Nhưng sau khi đến trấn nhỏ, mọi thứ đều đã khác.

Bình Luận (0)
Comment