Miêu Tuệ Tuệ cũng gọi Mạnh Diệp - người đã giúp đỡ cô suốt thời gian qua. Anh ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ, sau đó lại lặng lẽ rời đi. Chờ lại xuất hiện một lần nữa, anh ấy đã đổi một bộ quần áo mới.
Trong lúc giúp đỡ anh còn nhận được sự trêu chọc của mọi người trong đội.
Sau bữa cơm tất niên tối, Mạnh Diệp tiễn hai người đến trước cửa nhà, hẹn gặp lại sau.
Tắm rửa thay quần áo xong, Miêu Tuệ Tuệ nóng lòng mở giao diện cá nhân, chuẩn bị lấy ra quà đầu năm mà hệ thống nói là chuẩn bị cô.
Sau khi cô mở món quà đầu năm ra thì đồ hoạ 3D quen thuộc không xuất hiện mà là một quả cầu ánh sáng có màu xanh nhạt, nó đang lặng lẽ lơ lửng trong không trung.
Lúc này, dường như Nhạc Nhạc trong bể cá đã cảm nhận được điều gì đó. Nó chút kích động, xoay người lộn nhào vài lần trong nước, mắt nho nhỏ như viên đậu xanh nhìn chăm chú vào quả cầu ánh sáng trong tay Miêu Tuệ Tuệ.
Miêu Tuệ Tuệ ném một miếng thịt để xoa dịu nó nên nó mới từ từ bình tĩnh lại.
"Đây là cái gì?" Miêu Tuệ Tuệ hỏi.
“Đây là một loại năng lượng được khai thác từ đại dương, sau khi sử dụng nó thì có thể thao túng nước, tương đương với dị năng hệ thuỷ ở tận thế." Hệ thống giải thích.
Hai mắt Miêu Tuệ Tuệ sáng lên, rốt cuộc cô có thể thoát khỏi hình tượng một cô gái nhu nhược trói gà không chặt sao?
Cô vẫn luôn ghen tị với những dị năng giả ở tận thế này, đặc biệt là những cô gái, lúc sử dụng dị năng trông họ ngầu đến ngây người.
"Ký chủ không nên phản kháng, sau khi để cho năng lượng dung nhập vào trong cơ thể của mình thì có lẽ sẽ xuất hiện vài phản ứng đào thải nhưng chúng đều chỉ là hiện tượng bình thường.
Miêu Tuệ Tuệ nuốt nước bọt, nhắm mắt lại rồi hòa vào nguồn sáng trước mặt.
Cô chỉ cảm thấy xung quanh mình là một làn hơi nước biển, còn có hơi nước nhàn nhạt, giống như cả người đang chìm vào trong sương mù. Sau đó, cả người giống như bị ngâm trong nước, nhưng cô không có cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy mềm mại và thoải mái.
Trong quá trình dung hợp, Miêu Tuệ Tuệ cũng nghe thấy âm thanh hoang mang của hệ thống, còn có âm thanh máy móc mềm mại: "Không ngờ quá trình dung hợp lại diễn ra thuận lợi như vậy.”
Chờ đến lúc Miêu Tuệ Tuệ mở mắt ra một lần nữa, quầng sáng màu xanh nhạt trên cơ thể cô đang dần tiêu tan.
Cô cấu thử tay mình, luôn cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó khác thường. Đến nỗi phản ứng đào thải trong lời hệ thống, bản thân cô cũng không cảm giác được.”
“Ký chủ có thể thử điều động nguyên tố thuỷ trong cơ thể.” Hệ thống chậm rãi dẫn đường.
Miêu Tuệ Tuệ nhắm mắt lại thử cảm nhận, thật sự trong lòng bàn tay bắt đầu nhưng tụ một giọt nước nhỏ.”
Nhìn những giọt nước nhỏ trong lòng bàn tay, Miêu Tuệ Tuệ rất kích động khiến tay run lên, giọt nước tan biến ngay lập tức.
"Ký chủ không cần nhụt chí, đây chỉ là biểu hiện chưa thuần thục. Chờ đến lúc ký chủ có thể sử dụng năng lượng một cách thuần thục thì chắc chắn giọt nước sẽ điều chỉnh kích cỡ to nhỏ theo ý muốn của ký chủ, nước bên trong dùng để cứu hay giết người cũng hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của ký chủ.
Những lời này khiến cho Miêu Tuệ Tuệ nhiệt huyết sôi trào, chỉ muốn ngay bây giờ bản thân có thể làm được một quả cầu nước lớn nhưng bản thân cô cũng biết chuyện này không được sốt ruột mà phải cần thời gian.
Thấy thời gian hẹn sắp đến, Miêu Tuệ Tuệ đưa Gạo và Nhạc Nhạc đi ra khỏi cửa.
Vừa đến cổng, Miêu Tuệ Tuệ đã nhìn thấy Mạnh Diệp đang cầm một bó hoa.
Những bông hoa này được bán trong trấn nhỏ, những bông hoa nhỏ này nhỏ và có màu sắc rực rỡ. Sự kết hợp của hai thứ này rất phù hợp với sở thích cá nhân của Miêu Tuệ Tuệ
Cô nhận hoa rồi nói cảm ơn.
Mạnh Diệp móc từ trong túi quần ra một hộp gỗ có chút thô ráp đưa cho Miêu Tuệ Tuệ, tai anh ấy hơi phiếm hồng nói: “Thứ này tôi làm lúc rảnh rỗi là quà năm mới.”
Nụ cười trên mặt Miêu Tuệ Tuệ càng rạng rỡ, cô cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ khảm ngọc bích và một chiếc vòng tay bằng đá quý tương tự.
“Tôi tình cờ tìm được mảnh ngọc bích này khi làm nhiệm vụ trong hang động, chính tôi đánh bóng và xử lý nó, hy vọng cô sẽ thích." Nói xong, lòng bàn tay Mạnh Diệp lo lắng đổ mồ hôi.
Miêu Tuệ Tuệ đeo vòng cổ và vòng tay lên người, hỏi Mạnh Diệp: "Anh thấy có đẹp không?"