Màu xanh tôn lên làn da trắng như ngọc của cô, dưới ánh đèn đang chiếu xuống của trấn nhỏ, càng tô thêm một lớp kính mờ ảo.
Mạnh Diệp đã gần ba mươi tuổi mà lúc này cảm thấy mình như một cậu bé, tim đập dữ dội, xoa xoa băng gạc trên đầu ngón tay, một lúc lâu sau mới gật đầu, giọng khàn khàn nói: “Đẹp. "
Miêu Tuệ Tuệ cũng đã chuẩn bị một món quà cho anh ấy, là nguyên vật liệu từ trung tâm mua sắm của hệ thống đến xưởng may để gia công.”
Mạnh Diệp nhìn bộ quần áo có vẻ mỏng trong hộp, nghi ngờ nhìn Miêu Tuệ Tuệ.
"Anh đừng nhìn bề ngoài nó khó coi nhưng sau khi mặc nó, không nói đến việc bất khả xâm phạm nhưng ít nhất nó có thể giúp anh chống lại 70% đến 80% lực sát thương." Miêu Tuệ Tuệ nói.
Sự kinh ngạc trong mắt Mạnh Diệp chợt loé rồi biến mất, sau đó anh cảm nhận được tâm ý nặng trĩu này, cẩn thận cất chiếc hộp đi.
Thật ra, Miêu Tuệ Tuệ đã mua quần áo làm từ nguyên vật liệu bị đào thải từ hệ thống. Dùng mấy viên tinh hạch là có thể mua một đống, mua từng đó cũng chỉ để xem hiệu quả như nào. Nhưng ai mà ngờ được Mạnh Diệp lại đưa lễ vật cho cô nên chỉ có thể tạm thời lấy ra bộ quần áo này coi như đáp lễ. Nghĩ đến ý tốt và ánh mắt nóng bỏng của Mạnh Diệp, Miêu Tuệ Tuệ vô cớ cảm thấy có chút chột dạ.
Lúc này Lệ Lôi mới ra khỏi phòng, cảm thấy mình đến không đúng lúc.
Không lâu sau, màn bắn pháo hoa chào mừng năm mới bắt đầu.
Khi ánh mắt của mọi người đều rơi vào bầu trời trên đầu, không ai chú ý tới trên những thực vật xanh tươi trong trấn cũng được thắp sáng bởi những ngọn đèn xinh đẹp, tựa như ánh sáng của đom đóm, dường như đang kết một tràng hoa xinh đẹp trên những cây cối này.
Rầm một tiếng, chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung, một bông hoa khổng lồ xinh đẹp nở rộ trên bầu trời, đẹp đến mức khiến mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Những đợt pháo hoa sau đó to và đẹp hơn những đợt trước. Cho đến khi kết thúc, mọi người vẫn còn cảm thấy chưa đã thèm.
Nhiều người đã tự mình ghi lại khoảnh khắc này bằng dây đeo tay, năm nay khác hẳn những năm trước, sau này họ có thể trải qua nhiều năm như thế này ở trấn nhỏ.
Trên đường trở về, họ đi cùng với những ngọn đèn nhỏ xuyên suốt các lớp cỏ. Cành cây và tường ngoài của những tòa nhà dân cư nơi họ ở đều được bao phủ bởi ánh đèn huỳnh quang đẹp đẽ nhưng họ sờ tay vào thì không cảm thấy được bất cứ thứ gì.
Ngay cả khi đã nhìn thấy sự kỳ diệu của trấn nhỏ nhưng họ vẫn không ngừng kinh ngạc cảm thán như cũ.
Sau khi buổi bắn pháo hoa kết thúc, Miêu Tuệ Tuệ tạm biệt Mạnh Diệp rồi trở về nhà của trưởng trấn.
Chờ đến khi rửa mặt xong thì cô trở lại phòng ngủ, mở cửa sổ ra, cơn gió lạnh khiến cô bất giác rùng mình, toàn bộ hơi nóng từ phòng tắm đều bị thổi bay.
Bởi vì thời tiết lạnh giá nên hầu như tất cả những người đi bộ đã quay trở về nhà, Miêu Tuệ Tuệ vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng âm thanh Tivi truyền đến.
Suy nghĩ của cô không khỏi quay về trước tận thế, mỗi lần đến bất kỳ lễ hội nào, cô đều sống một mình ở trước tận thế mà không có cha mẹ. Mặc dù người thân mời nhưng cô luôn cảm thấy mình chỉ là một người ngoài cuộc cũng ngồi trong đám đông sôi nổi nên không thích cảm giác này lắm.
Nhưng ở trấn nhỏ, gặp gỡ nhiều người như vậy, nhìn thấy nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy trái tim cô đơn bao nhiêu năm của mình dường như dần được lấp đầy.
Lúc này, Gạo cọ vào chân cô, Miêu Tuệ Tuệ bế nó lên khiến tay cô được sưởi ấm hẳn, Miêu Tuệ Tuệ hở dài một hơi.
Mùa đông lặng lẽ trôi qua trong cuộc sống nhàn nhã của mọi người, chẳng mấy chốc, vạn vật hồi sinh và mùa xuân đã đến.
Vào cuối mùa đông, tất cả các khách sạn con nhộng trong trấn nhỏ đều phải trả lại, hầu hết những người quản lý căn cứ đều trả lại chúng đúng hạn. Mặc dù họ khi họ quay trở lại vẫn lưu luyến không rời nhưng họ cũng dự định sẽ thuê khách sạn con nhộng vào mùa hè năm nay.
Ngoài những người này ra, vẫn còn một số người không có ý thức lắm, mùa đông đã trôi qua gần nửa tháng rồi mà vẫn không có tin tức gì.
Lúc này, người phụ trách thị trấn I đang ở trong đám người, ôm hộp khách sạn con nhộng mồ hôi đầm đìa. Anh ta di chuyển theo đám người, thỉnh thoảng lau mồ hôi trên trán.