Lúc này, trưởng căn cứ trưởng thị trấn I cũng đi theo anh ta, ông ta không có chút nào lo lắng, vô cùng hứng thú nhìn trấn nhỏ.
“Trấn nhỏ này thật sự rất tốt.” Vừa nói, trong mắt trưởng căn cứ thị trấn I lộ ra một tia tham lam.
Nhìn thấy người phụ trách bên cạnh lo lắng đổ mồ hôi, trưởng căn cứ thị trấn I đảo mắt: "Xem cậu có bao nhiêu tiền đồ.”
Nói xong, ông ta giật lấy chiếc hộp chứa khách sạn con nhộng từ người phụ trách, sải bước đi tới chỗ Miêu Tuệ Tuệ vẫn đang bận rộn, đặt chiếc hộp xuống: “Trưởng trấn, đây là khách sạn con nhộng ở thị trấn chúng tôi, tôi đặt nó xuống đây nhé!"
Miêu Tuệ Tuệ không ngẩng đầu: "Được."
Trưởng căn cứ thị trấn I đắc liếc nhìn người phụ trách, sau đó xoay người đi về phía cửa.
Còn chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng họp, họ đã bị một bức tường vô hình chặn lại.
Nụ cười trên mặt trưởng căn cứ thị trấn I lập tức trở nên đông cứng lại: “Trưởng trấn, đây là có ý gì?"
“Khách sạn con nhộng mà ông mang đến là giả.” Miêu Tuệ Tuệ vẫn không ngẩng đầu lên, viết gì đó vào cuốn sổ.
"Làm sao có thể!" Nháy mắt trưởng căn cứ thị trấn I cao giọng nói.
Mồ hôi trên trán người phụ trách đổ ngày càng nhiều, nhìn thấy người máy trong phòng, anh ta chỉ cảm thấy dưới chân có chút yếu ớt.
Trưởng căn cứ thị trấn I còn đang ngụy biện: "Trưởng trấn, ngài còn trẻ, lời nói hành động tùy hứng cũng có thể hiểu được nhưng không thể tùy ý vu khống người."
Miêu Tuệ Tuệ ra hiệu cho người máy lấy viên nang khách sạn trong hộp ra, đưa cho trưởng căn cứ thị trấn I nói: "Cái này mà anh nhìn thấy giống sao? Cái nút đâu? Số sê-ri là gì? Làm giả cũng không biết dùng mắt mà nhìn kỹ, thật sự coi người khác là đứa đần mà lừa gạt, người máy của tôi chỉ cần đảo mắt là biết ngay được nó là giả.”
"Chuyện này. . . Chuyện này tôi không biết, không liên quan đến tôi. Lúc tôi mang đến đây nó vẫn còn tốt, không biết là ai đã tráo đổi nó rồi.” Trưởng căn cứ thị trấn I bắt đầu biểu hiện sự vô lại của mình.
Hiện giờ Miêu Tuệ Tuệ đã gặp qua khá nhiều người như vậy nên đã sớm miễn dịch, vẫy tay ra hiệu cho người máy đến trói người lại.
"Hai người cần nộp phạt gấp mười lần và sẽ bị trấn đưa vào danh sách đen vĩnh viễn, toàn bộ đồ vật phúc lợi do trấn sản xuất ra đều sẽ không bán cho các người. Cứ ném tên trưởng căn cứ này vào ngục giam trước đi, khi nào nộp đủ tiền phạt thì mới thả người ra.”
Miêu Tuệ Tuệ nói xong thì người máy lập tức đến đưa trưởng căn cứ thị trấn I đi.
“Tôi là trưởng căn cứ! Cô không có quyền để giữ tôi.”
Dù ông ta hét và chửi rủa đến đâu, cũng chả có ai thèm để ý.
Chỉ còn lại người phụ trách căn cứ thị trấn I đang run bần bật tại chỗ.
“Anh còn chưa đi sao? Không cần trở về lấy tinh hạch để chuộc trưởng căn cứ của các anh ra à?”
Lúc này, người phụ trách căn cứ thị trấn I đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng họp.
Những người phụ trách của các căn cứ khác thấy thế thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vội vã nuốt hết toàn bộ tiểu tâm tư như vậy vào lại trong bụng rồi ngoan ngoãn đứng xếp hàng.
Mà người máy bảo an của trấn nhỏ nhận được mệnh lệnh của Miêu Tuệ Tuệ nên nhanh chóng lên tàu hoả để xuất phát đi thị trấn I thu hồi khách sạn con nhộng.
Lúc này tại căn cứ thị trấn I, phu nhân trưởng căn cứ đang vô cùng đắc ý ngồi bên trong khách sạn con nhộng còn nói chuyện trên trời dưới bể với các người phụ nữ khác.
“Đối với tôi thì đàn bà chỉ cần ở trong nhà chăm sóc gia đình là được rồi, còn làm cái gì mà gọi là trấn nhỏ để làm quái gì. Tưởng bản lĩnh như nào thì chẳng phải cũng bị lão Trương nhà tôi chơi cho xoay vòng vòng. Chờ đến khi lão Trương trở về từ căn cứ kia, chắc chắn khách sạn con nhông sẽ thuộc sở hữu của chúng ta. Sau này không bao giờ phải sợ mùa đông và mùa hè, nhất định sẽ phát triển càng ngày càng lớn.
“Thật là như vậy đúng không?” Được những người khác phụ hoạ khiến cho phu nhân trưởng căn cứ càng thêm đắc ý.
Nhưng mà bà ta không chú ý đến, đằng sau những khuôn mặt thảo mai, nịnh hót đó đều là sự khinh thường và khinh bỉ.