Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 217 - Chương 217 - Đòi Lại

Chương 217 - Đòi lại
Chương 217 - Đòi lại

Vốn lúc đầu, trưởng căn cứ và phu nhân của ông ta chẳng phải là người phụ trách của căn cứ này. Chẳng qua là bởi vì vị trưởng căn cứ có xuất phát từ nông thôn này từng bán cho căn cứ hơn một nghìn cân lương thực với giá rẻ mạt nên ông ta mới có thể chiếm được một vị trí quan trọng ở trong căn cứ. Chờ đến lúc trưởng căn cứ ban đầu không may qua đời, ông ta lại thuận thế lấy ra thêm mấy trăm cân lương thực nữa nên nghiễm nhiên thuận lý thành chương lên làm trưởng căn cứ mới.

Chức vị cao nhất mà ông ta được đảm nhận chỉ là bí thư chi bộ, vợ của ông ta càng là một người phụ nữ có tiếng đanh đá trong thôn. Hai vợ chồng này ngoại trừ có lương thực thì chẳng còn tài cán gì, dẫn tới việc căn cứ ngày càng đi xuống cho nên hiện tại không còn nhiều người lưu lại ở căn cứ này. Nếu không phải có vài vị dị năng giả vì có ơn với vợ chồng nên vẫn luôn chiếu cố, sợ rằng căn cứ đã sớm bị tiêu diệt.

Lúc bà phu nhân trưởng căn cứ vẫn đang ba hoa khoác lác ở trong khách sạn con nhộng, đột nhiên khách sạn con nhộng phát ra tiếng cảnh báo.

"Khách sạn con nhộng đã đến thời hạn, hiện tại sắp tự động đóng cửa, trong nửa giờ nữa xin mời rời đi." Một giọng nói máy móc đột nhiên vang lên từ trong hư không.

Mọi người đều giật mình bởi âm thanh đột ngột phát ra này.

Phu nhân của trưởng căn cứ giả vờ bình tĩnh: "Đừng để ý chuyện này quá, chắc nó chỉ là tiếng cảnh báo tự động thôi, chờ lão Trương trở về sẽ không sao."

Nói vậy nhưng tiếng máy móc vừa rồi vẫn khiến lòng người bất an, nhiều người lặng lẽ thu dọn đồ đạc tạm rời đi, nghĩ rằng một lúc nữa mà không có chuyện gì sẽ quay lại sau.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, khách sạn con nhộng phát ra tiếng nổ, sau đó toàn bộ điện nước bị cắt khiến cho khách sạn con nhộng rơi vào khung cảnh tối tăm. Không chỉ có vậy, rất nhiều người sống sót đang nghỉ ngơi trong khoang phòng con nhộng đều bị văng ra ngoài, muốn vào cũng không có cách nào vào được.

Chẳng mấy chốc, đã có người phát hiện ra rằng khách sạn con nhộng vẫn đang dần thu hẹp lại.

Lúc này mọi người mới ý thức được tiếng máy móc vừa rồi không phải đùa giỡn, vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi.

Khi người cuối cùng bước ra ngoài, khách sạn con nhộng còn không rộng bằng một căn phòng ngủ nữa.

Cuối cùng, khách sạn con nhộng đã được thu nhỏ hoàn toàn về thành hình dạng một viên nang con nhộng nhỏ nguyên thủy nhất.

Phu nhân trưởng căn cứ nhặt viên nang từ dưới đất lên, trước khi bà ta kịp đặt nó vào trong túi của mình thì đã có một người máy đầu tròn xuất hiện trước mặt bà ta.

Người máy trực tiếp dùng ngón tay đã biến thành kiếm gỗ chỉ vào người bà phu nhân trưởng căn cứ, ý bảo bà ta trả lại khách sạn con nhộng.

Ban đầu, phu nhân trưởng căn cứ cảm thấy con người máy này chỉ muốn hù dọa nên không dám bắn, đến tận khi người mát thật sự bắn một phát ở dưới chân bọn họ, nhìn nền xi măng toát ra làn khói trắng trước mặt thì bà phu nhân sợ đến mức run lên. Bà ta căn bản không có cơ hội phản kháng, đành ngoan ngoãn giao khách sạn con nhộng ra.

Nhiệm vụ của người máy đến đây đã hoàn thành nên nó cũng không nói thêm điều vô nghĩa gì nữa, lập tức xoay người rời đi.

Chờ khi người máy đã đi xa, phu nhân của trưởng căn cứ ngồi xụi lơ trên mặt đất.

Bà ta còn chưa chửi được câu nào thì người phụ trách căn cứ đã trở lại mang đến một tin tồi tệ hơn nữa.

Trưởng căn cứ đã bị bắt vì lừa đảo, để chuộc người ra thì phải trả gấp mười lần tinh hạch thuê khách sạn.

Khi biết tin, phu nhân của trưởng căn cứ trợn mắt rồi ngất đi.

Vào lúc tất cả mọi người trả lại các khách sạn con nhộng, Miêu Tuệ Tuệ phát hiện ra còn hai căn cứ chưa trả lại khách sạn cho cô.

Đã quá một ngày kể từ khi hạn cuối phải trả lại khách sạn con nhộng như đã thoả thuận trong hợp đồng.

Vốn định để người máy đến nơi đó nhưng Miêu Tuệ Tuệ nghĩ lại. Kể từ khi có được năng lượng nước thì chưa từng sử dụng nó một lần nào, lần này ra ngoài không phải là cơ hội tốt sao?

Vì vậy, cô quyết định tự mình đến đó.

Nghe cô nói về chuyện này Mạnh Diệp không yên tám, kiên quyết phải đi cùng cô.

“Cô rất đáng yêu, sợ rằng không đủ uy hiếp với bọn họ. Tuy rằng tôi không giỏi như cô nhưng có thể làm bảo kê giúp cô.” Mạnh Diệp đưa ra lý do cũng rất có đạo lý.

Bình Luận (0)
Comment