Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 218 - Chương 218 - Tiêm Bệnh

Chương 218 - Tiêm bệnh
Chương 218 - Tiêm bệnh

Miêu Tuệ Tuệ nghe anh ấy nói mình không đủ uy hiếp thì có chút không vui, sau đó tỏ ra vẻ hung dữ: “Anh nhìn xem, tôi có ngầu không? Anh đã sợ chưa?”

Dạo gần đây ăn ngon miệng cho nên mặt cô tròn ra nhìn như trẻ con, nếu cố ý làm ra vẻ dữ tợn chỉ khiến người ta cảm thấy đáng yêu hơn. Mạnh Diệp cố nén tim đang đập bình bịch và nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: " Ngầu quá, tôi vừa bị doạ đến sợ chết khiếp.”

Thấy vậy Miêu Tuệ Tuệ mới nở một nụ cười tự mãn.

Lúc này, tại một thành phố cách trấn nhỏ mấy trăm ki-lô-mét, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang cầm một ống thủy tinh trong suốt chứa đầy chất lỏng màu vàng, nếu tinh thế quan sát thì sẽ thấy trên mặt người mặc áo blouse trắng có chút điên cuồng.

Bên cạnh người đàn ông là một thanh niên đeo kính, có vẻ là trợ lý của tên mặc blouse trắng.

"Thầy, bên trong ống nghiệm này chỉ là bán thành phẩm, kết quả của thí nghiệm kết quả không khả quan,

ngài thật sự quyết định dùng nó làm vắc-xin virus ạ?

"Thí nghiệm của tôi sẽ không có vấn đề, cậu chỉ cần xem kết quả thôi. Đám người kia quá thận trọng, cứ chờ chờ chờ, liệu tôi phải chờ đến lúc nào? Bây giờ tôi chỉ muốn xem kết quả như thế nào thôi! Cậu mang hòm thuốc và giấy xác nhận lên đây cho tôi, chúng ta sẽ đi đến các căn cứ khác nhau để tìm người trực tiếp tiến hành thí nghiệm.”

Trong mắt người trợ lý hiện lên một tia lo lắng nhưng dù sao người trước mắt cũng là sư phụ của mình, cho nên cậu ta chỉ có thể yên lặng đi theo.

Rất nhanh, một đội hai người dẫn đầu bởi một giáo sư y khoa xuất hiện ở mỗi căn cứ. Họ tuyên bố đã chế tạo thành công vắc- xin phòng bệnh, cũng chọn ra mười người được ưu tiên từ mỗi căn cứ để tiến hành tiêm

Bọn họ còn lấy ra giấy chứng nhận đầy đủ, đúng thật là giáo sư của viện Khoa Học Kỹ Thuật.

Nháy mắt tin tức này đã oanh tạc, khiến cho tất cả các người sống sót trong các căn cứ sôi trào, có phải điều này đại biểu rằng trong tương lai virus zombie sẽ không lây lan nữa.

Có không ít người hy vọng bản thân trở thành một trong những người đầu tiên được tiêm vắc-xin phòng bệnh nhưng cũng có một bộ phận người thận trọng hơn, chỉ đứng ngoài cuộc xem xét tình hình.

Tại căn cứ thành phố Z, mấy người cùng nhau đi dạo, vòng qua đám đông vội vã. Sau đó đi qua mấy con phố, cuối cùng tụ tập trước một cái lều ở một góc.

Người đàn ông dẫn đầu hít một hơi thật sâu, đẩy rèm cửa của lều ra. Từ khung cảnh mờ ảo của căn phòng, anh ta có thể nhìn thấy vài người đang tụ tập trong phòng, ở giữa là người mặc áo blouse trắng và trợ lý mà mọi người đang thảo luận gần đây.

Ông ta vẫn đang cầm một uống thuốc trên tay để tiến hành tiêm cho người trước mặt.

“Giáo sư Cẩu, tôi cảm thấy có chút choáng váng.” Người vừa được tiêm phòng đi tới, che đầu nói.

“Đây là phản ứng bình thường thôi! Sau khi tiêm thuốc vào người thì đương nhiên sẽ có vài tác dụng phụ, anh ngủ một giấc dậy sẽ thuyên giảm rất nhiều.” Trợ lý ở một bên giúp đỡ trả lời nói

Chẳng mấy chốc, khoảng hơn chục người sống sót trong lều đều đã được tiêm phòng.

Trong mắt giáo sư Cẩu hiện lên một chút chờ mong, mắt không chớp nhìn chằm chằm người trước mặt.

Khoảng một lúc sau, người đầu tiên được tiêm vắc-xin bắt đầu lăn lộn trên giường vì đau đớn, thậm còn nổi lên gân xanh trên trán.

Nhìn thấy tình trạng của anh ta, những người khác sợ hãi túm tụm lại, có người muốn trực tiếp rời đi nhưng lại phát hiện trong phòng bị một lớp màng nước mỏng bao phủ. Nếu cơ thể lỡ chạm phải lớp màng nước ở bên ngoài thì cơ thể sẽ bị trầy xước.

“Giáo…Giáo sư Cẩu, ý của ông là gì?” Người sống sót thử dò hỏi.

Giáo sư Cẩu không có trả lời anh ta, chỉ nhìn đám người cực kỳ khổ sở trước mắt. Biểu cảm trên mặt hình như rất vui vẻ, còn có chút khó hiểu, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nói với trợ lý: “Phản ứng này rất quan trọng! Cậu nhớ kỹ cho tôi!”

Người trợ lý mặt không chút cảm xúc ghi chép vào sổ nhưng giáo sư Cẩu càng đọc càng hưng phấn, mặt đỏ bừng dị thường.

Những người bị tiêm ngày càng đau đớn, cơ thể nổi đầy mạch máu trông thật kinh hãi. Cuối cùng từng mạch máu vỡ ra, người chết trong cơn đau đớn tột cùng.

Giáo sư Cẩu lại tươi cười rất vui vẻ: "Thấy chưa, đã tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên. Sự cải tiến của chúng ta đã có hiệu quả rồi, hiện tại cần phải cải tiến thêm một lần nữa.”

Bình Luận (0)
Comment