Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 227 - Virus

Chương 227 - Virus
Chương 227 - Virus

“Trưởng trấn Miêu, xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng bây giờ tôi rất cần sự giúp đỡ của cô.”

Theo sau lời nói của Diệp Hoài Hà thì nụ cười của Miêu Tuệ Tuệ cũng dần biến mất, mày nhăn càng chặt lại.

“ Mặc dù chúng tôi đã cho người thông báo cho những người ở trên, nhưng hiện tại có thể virus đã bắt đầu lây lan ở nhiều căn cứ. Tôi không biết liệu trưởng trấn Miêu có thể làm gì được không. Lần trước tôi nghe nói rằng người máy bác sĩ trong trấn đã chữa khỏi cho người bị trúng virus zombie.

Anh ta vừa nói xong, Miêu Tuệ Tuệ đã nghe được tiếng ting quen thuộc của hệ thống: “Giải khoá nhiệm vụ đặc thù, thỉnh ký chủ dẫn dắt đội y tế đi thanh lý virus zombie thấp kém.”

“Người máy trong trấn nhỏ có thể thanh lý loại virus này đúng không?” Miêu Tuệ Tuệ dò hỏi.

“Đúng vậy, virus lần này không thông minh thậm chí độc tính còn không bằng một nửa loại zombie bình thường, chỉ tăng cao tỷ lệ tử vong. Vì giảm bớt những người sống sót tử vong trong những ngày tận thế, đồng thời ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của trấn, ký chủ cần phải tiêu diệt loại virus này. Sau khi loại virus này được tiêu diệt, sẽ ban thưởng vắc-xin phòng chống zombie ở tận thế.

Nghe thấy phần thưởng, Miêu Tuệ Tuệ rất sửng sốt một chút, những phần thưởng của nhiệm vụ đặc thù trước đây đều là hoàn thành xong mới công bố. Đây là lần đầu tiên hệ thống nói thẳng ra phần thưởng. Tuy rằng nhiệm vụ này hơi chút khó khăn nhưng phần thưởng này thực sự khiến tâm người ngứa ngáy.

Có vắc-xin phòng chống zombie thật sự, chắc hẳn những người sống sót sẽ an tâm hơn một chút.

Diệp Hoài Hà nhìn Miêu Tuệ Tuệ suy tư một lúc lâu mà cảm thấy rất lo lắng. Một lúc sau, anh ta nghe Miêu Tuệ Tuệ nói: "Tôi đã một giải pháp, chờ đến chỗ của anh tôi sẽ nói tình hình cụ thể sau.”

Nghe được Miêu Tuệ Tuệ nói như vậy, trong lòng Diệp Hoài Hà cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Chỉ cần trưởng trấn Miêu ra ngựa, dường như mọi khó khăn nan giải đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Hoài Hà Diệp Hoài Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau một thời gian dài.

Đội ngũ y tế được hệ thống cử đến cho cô trực tiếp tập hợp ở cửa, mỗi người máy chân ngắn đều mang theo một bộ dụng cụ y tế nhỏ, trông rất chuyên nghiệp.

Vào lúc Miêu Tuệ Tuệ chuẩn bị lên đường, trong một hang động cách nơi này hàng trăm ki-lô-mét có hai người đang ngồi. Đống lửa trước mặt họ phát ra tiếng nổ lách tách, mà ở bên trong hang động còn truyền đến tiếng gào rú.

Người mặc áo blouse trắng và trợ lý vừa cắn lương khô, vừa quan sát phản ứng của một zombie bị nhốt trong chiếc hộp trong suốt trước mặt.

Đôi mắt của người mặc áo blouse trắng sáng ngời, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào zombie trong hộp, thỉnh thoảng ghi chép gì đó vào cuốn sổ trước mặt.

Người trợ lý ăn miếng lương khô trong tay mà chẳng thấy mùi vị gì, càng ngày anh ta càng không biết mục đích của bọn họ trong chuyến đi này là gì. Rõ ràng thầy đã nói là để nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh nhưng hiện tại bọn họ đang làm ra hành động giết người. Thậm chí khi đến căn cứ cuối cùng, suýt chút nữa bọn họ đã bị người phụ trách căn cứ bắt được. Mà hiện giờ bọn họ đã trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người đòi đánh nên chỉ có thể trốn đến hang động hoang vắng này.

Anh ta lại hồi tưởng về sự kiêu ngạo của mình khi thi đậu trường đại học y khoa và cả quyết tâm mang lại lợi ích cho xã hội, nhất thời một cảm xúc không tên trào dâng trong lòng.

“Thầy thật sự đang chế tạo vắc-xin phòng bệnh virus sao?” Trợ lý nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên là vắc-xin phòng bệnh rồi, cậu không tin tôi à?” Người mặc áo blouse trắng quay đầu nhìn về phía anh ta, tròng mắt chợt loé sáng rồi biến mất.

“Ngài là người thầy đã giúp đỡ em rất nhiều, nhưng mà…” Ánh mắt người trợ lý rơi vào cái rương trong suốt.

Người mặc áo blouse trắng thở dài một hơi, vỗ vỗ vả vai của người trợ lý: “Tôi đã nói rồi, cậu vẫn quá mềm lòng. Trên con đường khoa học không tránh khỏi có người hy sinh. Nếu cậu không chịu được, thì cứ đi đi, một mình tôi cũng có thể.”

Nhìn bóng lưng người thầy có bóng dáng của cha mình và mái tóc đã bạc nửa ở tuổi bốn mươi vì nghiên cứu y học, người trợ lý không khỏi mềm lòng.

Không lâu sau, những zombie trong hộp trong suốt “phịch” một tiếng nổ tung, máu và thịt văng khắp hộp trong suốt.

Bình Luận (0)
Comment