...
Lúc này, Miêu Tuệ Tuệ đang chỉnh sửa chiếc váy màu vàng lông ngỗng của mình trước gương trang điểm. Người trong gương có làn da như tuyết, lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ, năm tháng không lưu lại dấu vết nào trên khuôn mặt xinh đẹp này cả.
“Mẹ.” Bé gái hai tuổi buộc tóc đuôi ngựa chạy tới, ngẩng khuôn mặt quả táo lên, trông cực kỳ đáng yêu.
Miêu Tuệ Tuệ ngồi xổm xuống rồi nhéo mặt cô bé: "Con sao vậy? Ba đâu rồi con?"
“Ba không cho con nói với mẹ, trong nhà ba đang chuẩn bị một điều bất ngờ cho mẹ.” Cô bé nói không rõ lắm nhưng lại lấy bàn tay mũm mĩm che miệng nhỏ giọng nói: “Con còn thấy trong nhà có nhiều hoa lắm”
Mạnh Diệp nghe được giọng nói của cô bé thì bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng: "Quả Quả..."
Miêu Tuệ Tuệ không khỏi cười thầm.
Chuyện bất ngờ đã bị con gái phá hỏng cho nên Mạnh Diệp chỉ có thể công bố bất ngờ luôn, một căn phòng đầy hoa được trang trí tỉ mỉ với vô vàn quả bóng bay lãng mạn, không những vậy còn có một hộp quà rất to.
Mạnh Diệp nắm tay vợ, anh chưa bao giờ nói những lời yêu thương nhưng tình cảm dồi đao trong mắt anh đã nói lên tất cả.
“Hôm nay là kỷ niệm bốn năm ngày cưới của chúng ta, Tuệ Tuệ, anh yêu em."
Nhìn bố mẹ ôm nhau, Tiểu Quả Quả ngồi ở một bên cắn ngón tay, lúc này cô bé vẫn chưa biết bóng đèn là gì.
Nháy mắt, hai mươi năm đã trôi qua. Khi Quả Quả tốt nghiệp đại học, Thành phố Hy Vọng đã bao gồm toàn bộ Trung Quốc trên bản đồ của chính mình. Trở thành căn cứ lớn nhất trên toàn thế giới, với dân số là hơn một trăm triệu người.
Bây giờ căn cứ đã được nâng cấp hoàn toàn, nó không cần quản lý đặc biệt mà vẫn có thể tự vận hành tốt.
Hai vợ chồng Miêu Tuệ Tuệ đã làm trưởng quầy nhiều năm và cả một hệ thống đã tạm thời về hưu. Hiện giờ hai người đang đi du lịch khắp Trung Quốc, nói rằng họ muốn bù đắp những tiếc nuối thời trẻ.
Vào thời điểm này, ngôi nhà chứa đầy những sản phẩm đặc biệt và bưu thiếp do vợ chồng Miêu Tuệ Tuệ gửi từ khắp nơi trên đất nước.
Khi Quả Quả trở về nhà, nhìn thấy căn biệt thự trống trải, cô bé thở dài: "Quả nhiên, hai người là tình yêu đích thực, còn con gái tôi chỉ là tai nạn."
Quả Quả năm nay hai mươi hai tuổi đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, cô bé được thừa hưởng tất cả những nét đẹp từ ba mẹ.
Cô bé xách hành lý lên phòng cất đi, vừa định nằm xuống giường lớn nghỉ ngơi, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng vang: “Cô có muốn làm một chuyến xuyên không không?”
Quả Quả từng nghe mẹ nói đến hệ thống nên hiện giờ cũng không có gì ngạc nhiên, "Bạn là hệ thống của mẹ tôi sao?"
"Không, tôi là hệ thống số 01910, hệ thống kết nối với mẹ ngài là tiền bối của tôi. Vị diện hệ thống truyền kỳ số 00101 chính là hệ thống tốt nhất từ trước đến nay, có thể nói là đã sáng tạo ra truyền thuyết của thế giới. Suy xét đến đến sự kế thừa của ngài từ mẹ về sự bản lĩnh, trí tuệ và cả năng lượng nước cường đại thì vị diện hệ thống đã phái tôi đến đây bàn bạc cùng ngài. Hy vọng ngài có thể cùng tôi xuyên đến một nơi tận thế khác đang gặp trắc trở và thống khổ để thành lập trấn nhỏ cứu vớt họ.”
Quả Quả liếc nhìn tay của mình, đúng là cô bé có dị năng hệ thuỷ nhưng không nghĩ tới là di truyền từ mẹ, khó trách dị năng hệ thuỷ của cô bé lợi hại hơn người khác.
Cô bé suy nghĩ một hồi, mặc dù đề nghị này rất thú vị nhưng cô bé vẫn không muốn rời xa cha mẹ không đáng tin cậy của mình.
Sau khi cô bé nói ra nguyên nhân từ chối, hệ thống chu đáo đưa ra giải pháp: "Vừa rồi tôi đã báo cáo lo lắng của ngài, vị diện hệ thống đặc biệt mở ra cho ngài một cái cửa sau. Nhà của trưởng trấn sẽ vì ngài mà sáng lập một cánh cửa xuyên không gian và thời gian, bất cứ khi nào ngài muốn về nhà đều có thể trở về.”
Những lo lắng của cô bé đã được giải quyết, Quả Quả sẵn sàng đồng ý. Cô bé cũng muốn xây dựng một trấn nhỏ để bảo vệ mọi người giống mẹ.
Cô bé nắm chặt tay, còn có những thử thách lớn hơn đang chờ mình trong tương lai!